
oàng hậu bình thân" Chàng lạnh giọng, gương mặt không một tia biểu cảm nhìn ả, ả đa tạ theo lễ nghi rồi cung kính đứng
lên, phía sau còn có hai tì nữ gương mặt khả ái nhưng kiêu ngạo đỡ dậy. Ả nhìn nhỏ cũng thầm đánh giá, không đẹp nhưng xinh, ăn mặc quá ưa là tầm thường không xứng là đối thủ của ta, nhỏ giật mình sợ hãi khi thấy con
mắt phượng liễu chăm chăm nhìn nhỏ, làm nhỏ tim không phút nào nghỉ
ngơi.
-"Nữ nhân này, tại sao thấy bản cung lại không thi lễ" Ả lớn
giọng trách mốc, tâm bực bội muôn phần, nhỏ ngây ngây nhìn ả, người
không chút biến chuyển, hành lễ tức là sao, không hiểu, là quỳ hay là
nhún người, nhỏ gãi đầu khó khăn, từ xưa đến nay đâu có bao giờ mà hạ
mình thế này đâu, ước gì Jenny ở đây thì hay quá, nhận thấy nét bối rối
của nhỏ, chàng lạnh giọng nói tiếp
-"Đối với nàng Lan Nhi không cần hành lễ" Chàng hừ lạnh, mắt mang theo tia cảnh cáo, ả máu nóng nổi
lên,nhưng gương mặt vẫn điềm đạm nói
-"Hoàng thượng, như thế là
không được, đây là quy củ bắt buộc của hoàng gia, sao người có thể nói
như vậy, huống hồ chi nàng chỉ là thiếp, chuyện hành lễ là đương nhiên,
nếu hoàng thái hậu biết được sẽ trách tội thần thiếp" Nhỏ phụng phịu
mặt, đôi mắt ánh lên vẻ không cam chịu, tại sao chứ, ở đây nhất thiết
phải tam thê tứ thiếp sao, thiếp không phải con người sao, lại có thể
nói như thế, từ nhỏ tới giờ chỉ có kính yêu, lễ phép vòng tay ạ vâng với người lớn chứ đâu phải mỗi lần gặp là quỳ là nhún là chúc đâu, thà làm
một thường dân chẳng phải sung sướng hay sao, nhỏ giật mình, lắc đầu,
nhỏ hết ngây thơ nổi rồi, lòng tự trọng đối với nhỏ là rất cao, sao ở
đây không ai hiẻu hết vậy
-"Nàng vậy là không coi lời trẫm ra gì,
trẫm không có uy nghi như mẫu hậu sao" Chàng gương mặt u ám snh khí nói, giọng nói vẫn mang tia hàn băng
-"Thần...thần thiếp không
dám...thần thiếp chỉ là..theo quy củ của hoàng gia thôi" Ả lúng túng lo
sợ nói, lại không quên ném một cái nhìn chanh chua cho nhỏ.
-"Thôi đủ rồi, từ nay nếu ai làm khó Lan Nhi, nếu Lan Nhi không thích
thì cấm kẻ nào ép buộc, chỉ cần Lan Nhi đổ một giọt nước mắt, trẫm sẽ
không tha cho kẻ đó" Chàng cười nhạt nói, sắc khí trên mặt vô cùng đáng
sợ, làm cho nhỏ cũng tự nhiên lùi xa hai bước, nhỏ buồn bực vô cùng,
không khéo lại trở thành tâm điểm của hậu cung mất. Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị chàng ôm lấy eo kéo sát vào người, ôn nhu xoa đầu
-"Trẫm có việc, trẫm đi trước" Chang nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào gương măt đỏ kè kia
-"Vâng" Ả êm giọng nói, tâm không chút nào yên ổn, chỉ muốn bay đến
giết chết nhỏ đang ấm áp trong vòng tay chồng ả. Chàng mau chóng ly
khai, đi đến chính điện, ôm nhỏ ngự trên ngai vàng
Vuốt ve mái tóc như suối của nhỏ, đôi mắt ôn nhu nhìn nhỏ không rời, làm cho bao cặp mắt của các đại thần phía dưới trố ra đến nỗi muốn được thể nổ tung, không ai dám hó hé, đáng lẽ việc triều chính không nên để
những phi tần trong hậu cung can thiệp kể cả hoàng hậu và hoàng thái
hậu, thiên tử của bọn họ luôn tuân thủ đúng các quy tắc, tàn bạo, lạnh
lùng dù cho là công thần có công lớn nhưng chỉ cần phạm phải một cái nhẹ thì gói đồ ôm người về quê sinh sống, nặng thì coi như lên trời gặp
tiên nhân luôn, vậy mà bây giờ người ngồi trên ghế rồng không phải một
người mà là hai người, nhưng sốc hơn nữa cái nam nhân lãnh đạm tàn bạo,
khát máu kia có khuôn mặt hiền hòa như bầu trời cuối thu làm cho trời
đất trong mắt các đại lão thần tuổi đã cao không ngừng rung chuyển, dù
có bất bình nhưng cũng không dám mở miệng.
-"Được rồi, các ngươi có gì báo cáo cứ nói đi" Giọng nói lạnh tanh nhưng gương mặt vẫn như thế,
Nhật Quang đứng bên cạnh thở dài nhìn hai con người một vàng một hồng
trên ghế vàng, tâm càng ngày càng dám chắc mai sau này chắc chắn cái nữ
tử hồng hồng kia thế nào cũng đăng cơ làm hoàng hậu yêu của chàng. Còn
có khi có thể sẽ giải tán luôn cái địa ngục ma nữ kia nữa, như thế đỡ
tốn biết chừng nào cho hoàng cung, lại không có những chuyện bất công
làm y đau đầu thay nữa
-"Khởi bẩm hoàng thượng, Vương Lâm triều
chúng ta đã quyết định cùng Tư Khởi triều kí khế ước hòa giải, cho nên
Tư Khởi triều đã gởi thư cử sứ thần hòa giải là Tư Kì Phong- Hoàng thái
tử của Khởi triều sang để tỏ lòng hữu hảo của hai nước sau này" Lão già
râu tóc bạc phơ, tiến lên cúi người cung kính bẩm, sắc mặt của chàng
giãn ra, nhếch môi khẽ cười, dù sao lần này cả hai nước hòa giải cũng là tốt cho nhân của cả hai triều đình, người dân không những vui mừng mà
có thể được họ đánh giá cao là vị vua nhân đức hiểu biết của đất nước
-"Tốt lắm, hãy chuẩn bị một buổi tiệc thật linh đình để đón sứ thần
Khởi triều, không được để bất cứ sai sót nào, được rồi còn gì nữa" Chàng quét mắt trên chính điện, nhìn những lão nhân đang run như cày sấy mà
hỏi
-"Khởi bẩm, không những Khởi Triều mà Hạ Chi quốc cũng muốn một chuyến đến mừng thọ lão Thái Hậu và tăng tình hữu bang giữa hai nước"
Chàng nhếch mép, vẻ mặt hàn băng, ánh mắt sắc sảo nghiêng đầu nhìn nữ
nhân đã