
tường" Trong lòng ả không khỏi khinh miệt,
sủng ái thì sao chứ, dù gì cũng mau chóng thất sủng cho xem, mà ả còn
mang trong mình long mạch, nhỏ sánh được sao
-"Đức phi tỷ tỷ, người sao có thể hành lễ như thế, người dù sao cũng
đang mang thai mà" Một thân áo vàng gương mặt mĩ lẽ vội nói
-"Ơ đừng như thế, tỷ khong cần hành lễ thế đâu" nhỏ bối rối
-"Lan Quý phi người có thể để cho bọn thiếp ngồi được không?" Một thân áo lục nhẹ giọng nói
-"Được chứ, các tỷ cứ tự nhiên" Cả năm người yên vị
-"Nghe nói Lan Nhi tỷ tỷ rất được hoàng thượng sủng ai" Đức phi hỏi
-"Ưm, không biết được" Nhỏ đỏ mặt
-"Đức phi tỷ tỷ sao tỷ lại nói như thế, tuy bây giờ vì mang thai nên
hoàng thượng mới như thế, nhưng hoàng thượng vẫn yêu thương tỷ đấy thôi, huống chi tỷ đang mang thai long mạch" Nữ tử áo xanh nói, mắt không
ngừng liếc nhìn nhỏ, nhưng nhỏ từ đầu đến cuối vẫn như thế, gương mặt
vẫn tươi sáng, làm họ có chút thất vọng
-"Ưm" Nhỏ dụi mắt, buồn
ngủ, tối hôm qua chàng hành nhỏ tới sáng nên không thể ngủ được chút nào nên bây giờ hai mắt đã cụp xuống
-"Xin lỗi các tỷ muội buồn ngủ, nên muôi cáo từ trước" Nhỏ đứng dậy, bỗng dưng Đức phi níu tay nhỏ cười
-"Đừng đi vội như thế, ở đây chơi với bọn muôi rồi về"
-"Ưm, không được, ta thật sự buồn ngủ" Nhỏ hất tay, lập tức Đức Phi ngả xuống ghế, nhưng thật chất khi Đức Phi bị hất tay, Nhã Phi đã mau chóng đá ghế thật nhẹ làm Đức Phi mất thăng bằng té xuống, máu từ hai chân
chảy ra , Đức Phi đau đớn kêu gào, nhỏ giật mình hoảng loạn
-" Mau mau gọi thái y"
-"Thế nào rồi" Chàng lạnh giọng hỏi
-"Hoàng thượng long thai không thể giữ" Lão run rẩy nói
-"Hoàng thượng tất cả là do Lan quý phi đã hất ngã Đức phi" Nhã phi được thể nói, mặt không ngừng giở trang tất giận
-"Đúng thế hoàng thượng hãy thay Đức phi đòi lại công bằng" Lục phi nói
-"Hoàng thượng không phải, nương nuơng lúc nãy buồn ngũ nên cáo từ
trước, nhưng Đức Phi lại níu tay người, chắc ngài hiểu được trong cơn
buồn ngủ sẽ mất đi phương hướng thế nào rồi" Phương Doanh cố nói, trong
lòng không khỏi phẫn nộ.Nhỏ đứng đó, thần sắc tái nhợt, bất động như
tượng, nãy giờ không nghe được lời giải thích của nhỏ, chàng mau chóng
quay mặt lại phía vách tường, thì thấy cả người nhỏ trắng nhợt, hốc mắt
tràn nước, nước mắt chảy nhưng mặt không chút biểu hiện gì, chàng lo
lắng đi đến
-"Lan Nhi nàng sao thế" Chàng vươn tay định ôm lấy nhỏ
thì đột nhiên nhỏ hoảng loạn hất tay chàng ra, cất bước bỏ chạy, chàng
giật bắn người muốn đuổi theo
-"Hoàng thượng con chúng ta" Đức phi giọng nức nở nói, chàng quay lại, khẽ quay mặt ra ngoài cửa
-"Không còn nữa, nàng hãy nghỉ ngơi đi" Chàng lạnh lùng nói, thật sự
đối với chàng giờ đứa con đó có hay không cũng không quan trọng bằng
nhỏ, chàng không muốn có con với các cung phi nên đã cho các nàng uống
dược nhưng không hiểu sao, Đức phi lại mang thai
-"Hoàng thượng,
người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp, Lan quý phi tâm địa độc ác, ghen tị với thần thiếp nên mới hất ngã thần thiếp, làm thần thiếp mất
đi đứa con này, hoàng thượng, Lan quý phi là con rắn độc" Đức phi khóc
nức nở
-"Im miệng" Chàng thét lên làm cho cả đam người hết hồn
-"Đứa con này trẫm đích thực không cần đến, hừ chẳng phải trẫm đã cho
ngươi uống thuốc tránh thai hay sao, mang thai trái lại lệnh trẫm, trẫm
đã tha cho ngươi, ngươi lại lộng hành mắng **** ai hả" Chàng cuồng nộ
nói, giọng nói cùng lời nói vô cùng tàn nhẫn
-"Hoàng thượng" Nhật
Quang nghe tin vội vàng ắt chan lên cổ chạy vào cung, không thể tin nổi, chúng hậu phi bắt đầu hành động rồi đây, không ngwof bọn họ lại nhẫn
tâm như thế, cả gan không biêt điều đổ tội cho Lan tiểu thư, nhưng bọn
họ đã nhầm, hoàng thượng rõ hơn ai hết, thông minh như chàng lại dễ dang lọt lưới sao, chưa nói đến chuyện đó mà còn ở đó ngang tàn mắng ****
tiểu thư, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, hoàng thượng vô cùng khác người, bọn họ không biết sao
-"Hừ, ai còn dám nhắc đến chuyện này, bất kể ai chém" Chàng nói rồi quay lưng bước nhanh, nữ nhân này tưởng
chàng sẽ trách nàng sao, giờ lại ở nơi nào nữa đây
-"Hu Hu HU" Nhỏ chạy về tẩm cung khóc ròng rã
-"Lan Nhi, nàng lại sao nữa, đó không phải lỗi của nàng nín đi" Chàng
chạy như bay về tẩm cung kiếm nàng thì thấy nàng nằm một đóng ở đây
khóc, làm chàng lòng không ngừng co thắt, đến bên nhỏ, đỡ nhỏ dậy ôm vào lòng, lắc lư vuốt ve mái tóc
-"Hu hu hu, người ta không cố ý, hu
hu hu làm sao đây, hu hu Tuân, thiếp hại chết người rồi, hức hức" Dụi
mặt vào lòng chàng mà khóc nức nở
-"Không không, nàng không hại ai cả đó là do Đức phi không cẩn thận, nín đi, đừng khóc nữa"
-"Tuân, chàng không phạt thiếp chứ" Nhỏ ngẩn gương mặt đỏ chót cùng đôi mắt sưn lên nhìn chàng
-"Ngốc, ta sao có thể phạt nàng được chứ" Yêu nàng chưa hết mà phạt nàng sao được chứ.
-