
c
-"Đường đã đi xa lắm rồi, ta không yên tâm"
-"Vậy sao" Cô gật gù, đột nhiên vươn vai, thả người nằm lên chiếc
giường da được đặt gàn đó, thật phục nghen trong trại còn có giường, nói thiệt đúng là trại rộng bằng cái phòng của cô ở cung. Cô nhắm mắt, hơi
thở dần trở nên đều đều
-"Nàng... rốt cuộc sao lại thoải mái như
thế" Hăn cười kì quặc rồi bước đến gần cô, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, bỏ giày trèo lên nằm nghiêng nhìn cô, sau đó không biết sao lại ngủ thiếp.
-"Lan Nhi, cẩn thận một chút, đừng có chạy nhảy gần hồ, nguy hiểm lắm"
Chàng sắc mặt vô cùng lo lắng nhưng miệng vẫn nhếch lên cười khẽ, đôi
mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn tiểu nhân nhi đang nghịch hoa gần hồ, dưới
ánh nắng, gương mặt nhỏ đỏ ửng một sắc, trên tay vẫn cầm nhành hoa màu
vàng yểu điệu, nụ cười trên môi không ngừng nở ra, nhịn không được chàng tiêu sái khỏi ghế trong cái đình nhỏ bước đến bên cạnh nhỏ, vươn tay
khóa chặt nhỏ trong lòng, nhỏ ngước đầu ra sau mỉm cười đáng yêu
-"Tuân, xem này có mấy con cá nhỏ dễ thương lắm đó" Sau đó kích động chỉ tay xuống hồ"
-"Vậy sao" Chàng cùng nhỏ ngồi xổm xuống, tay nhỏ không ngừng nghịch
ngơm, di chuyển trong nước, nhỏ rất vui, được ở bên chàng thế này đã là 2 tháng rồi, cảm giác ngày càng thân thiết, hễ vắng chàng một lúc là nhớ
không chịu nổi, cứ ở trong tẩm cung của chàng mà đi đi lại, khi biết mìm đã được phong là Lan quý phi nhưng nhỏ cũng chẳng có gì vui mừng, còn
cái cung Sủng Lan gì đó nhỏ không ở, cứ nhõng nhẽo không chịu rời khỏi
tẩm cung của chàng, chàng mềm lòng nên mới giữ nhỏ ở bên, lòng cũng
chẳng muốn nàng rời khỏi, coi như là hai người 24/24 dính chặt với nhau, 2 tháng này kể từ khi có nhỏ, chàng không bao giờ đi đến cung của hậu
phi nữa, trong tâm tưởng dường như đã quên mất từ lâu rồi có họ, vì ở
bên chàng chặt như dán keo nên chúng hậu phi gần như không động tay động chân được gì, chàng hài lòng vì điều đó.
-"Hoàng thượng, chúng lão thần có việc bẩm báo với người, hiện đang chờ ở chính điện" Nhật Quang hành lễ bẩm báo
-"Được rồi, ta đến ngay" Chàng mặt mày vẫn tươi cười bảo, xém nữa làm cho Nhật Quang hết hồn ngã chỏng vó
-"Nàng hay không là muốn đi cùng ta" Chàng đứng dậy kéo nhỏ theo, đưa
tay vuốt ve gương mặt phúng phính của nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương
-"Lan ở đây, chàng đi đi" Nhỏ gật gù, sau đó nhón chân hôn cái chụt lên má chàng
-"Được rồi, vậy ta đi trước, Phương Doanh ngươi ở lại đây hảo hảo chăm
sóc nương nương" Nói xong quay lưng bước đi, gương mặt vẫn chưa mất hết
nét ấm áp
-"Phương Doanh, muội muốn ăn bánh hoa mai"
-"Lan
Nhi, thật là lúc nãy mới ăn 2 dĩa rồi cơ mà, muội mà ăn nữa là béo phì
đó, tỷ tỷ không muốn muội muội trở nên ú ù đâu" Phương Doanh gương mặt
trách yêu nhìn nhỏ, tỷ muội thật làm cho người ta ấm lòng, nhỏ bắt buộc
không cho nàng gọi nhỏ là nương nương, nàng nhiều lần từ chối nhưng cúi
cùng không thoát khỏi chiêu thức mắt lóng lánh của nhỏ, đành phải chấp
nhận, chỉ khi nào có hai người thì mới có thể gọi tỷ muội.
-"Đi đi mà" Nhỏ nỉ non
-"Được được, tỷ chịu thua, đợi tỷ một lát, không được chạy loạn đó"
Nàng huơ huơ tay tỏ ý đầu hàng, trước vẻ mặt super đáng yêu của nhỏ
-"Ân" Nhỏ mỉm cười, nhìn bóng lưng Phương Doanh đi xa, nhỏ nhảy chân
sáo đến ngồi ở đình, tay cầm cây quạt lụa quý giá của chàng tặng không
ngừng quạt, gương mặt đang yêu vô cùng. Bỗng dưng mắt dừng lại trên 5
thân phục màu sắc lộng lẫy, từ từ di động đến đây, bọn họ lại gân thì
nhỏ mới thấy được, woa xinh đẹp quá, úc chắc đây cũng là vợ của Tuân,
nhỏ đột nhiên xụ mặt, một trong ngũ y phục cao ngạo, chua ngoa đứng ra
-"Ngươi là ai, mau tránh ra cho bọn ta nơi đây ngự thiện" Nhỏ trố mắt
nhìn bọn họ, con ngươi to tròn dừng trên người của một nữ nhân, bụng
mang dạ chữa, lòng càng thêm buồn bã, thở dài
-"Ngươi còn làm gì ở đó nữa, mau cút đi, tiện nhân như ngươi làm sao có thể ngồi trên đó"
-"Phi Nhã nương nương, người sao có thể ăn nói như thế" Phương Doanh từ xa trông thấy rắc rối vội vàng chạy đến bảo vệ cô chủ ngu ngơ của mình
-"Hừ, nô tì như ngươi sao có thể ăn nói phàm hồ như thế" Phi Nhã hừ
giọng bực bôi giơ tay chuẩn bọi đánh xuống má cô, liền bị cô chụp tay
lại
-"Ngươi dám, a ha tì nữ to gan" Ả lanh lảnh nói
-"Người
không có quyền đánh nô tì, người không phải chủ nhân của nô tì nên nô tì không thể khách sáo, người là không biết người đang ngồi ở kia là ai
sao, xin nói với người đây chính là Lan quý phi, độc sủng của hoàng
thượng, chắc người đã nghe nói đến" Mặt ả tái mét, đây chính là nữ nhân
được hoàng thượng yêu thương sủng ái đến chính tầng mây sao, ả không
biết mặt nhỏ vì nhỏ và hoàng thượng cứ dính sát vào nhau tối ngày, mỗi
lần tái kiến hoàng thượng lại bị công công nói hoàng thượng không tiếp,
nguyên nhân chính là đây sao
"Nhã muội, bình tĩnh nào, chúng ta có lẽ đắc tội với quý phi nương nương rồi" Người đàn bà mang thai đứng ra, hành lễ <