
không có mặt ở trên chuyến
xe đó, cả hai thằng bạn ngồi bên cạnh tôi cười khì khì.
-Cô ơi, cho con thêm ba ly nước mía nữa nhé!-Thằng Hoàng quay sang cười với cô chủ quán.
-Ơ, sao ba đứa mày không về?-Bưng ba ly để trước mặt ba thằng, cô chủ quán hỏi han.
-Dạ, có việc nữa cô ơi!-Nhân đen nhận ly nước cười tươi.
-Lại tán gái chứ gì, ba thằng mày chỉ có thế là giỏi.
Ba thằng tôi lắc đầu nguầy nguậy trước lời châm chọc của cô chủ quán
chối tội. Thằng Hoàng và Nhân đen có lẽ không muốn tôi ngồi thẩn thờ một mình.
-Sao hai thằng mày không về?-Tôi quay sang hai thằng bạn.
-Trưa nay tao xin phép nhà về muộn rồi, vì tưởng lớp có kèo thứ hai chứ!-Nó
phùng má nuốt mấy cục đá, rồi há miệng thở vội vì lạnh.
-Tao thì dễ mà, cũng xin đi chơi với bạn từ sáng rồi!-Thằng Hoàng khoanh tay trước ngực nói chắc chắn.
Không biết tụi nó có thật thà như lời nói hay không, nhưng chí ít tôi cũng
cảm kích trước hành động của tụi nó. Bản thân tôi không có sự chuẩn bị
trước, nhưng may mắn là hôm nay Mẹ tôi chắc chắn vắng nhà. Còn Ba tôi
thì cũng bận việc trên công ty. Tôi về nhà hay không thì cũng chỉ ăn cơm một mình thôi. Ngồi ở đây chờ cơ hội còn tốt hơn.
-A, a, sư huynh……!-Tiếng bé Uyên vang lên khi bắt gặp tôi, đằng sau thằng Hà gãi đầu gãi tai cười trừ.
-A, a, a…xe ca có bánh, sao hôm nay muội vui vậy!-Tôi đá đểu thằng Hà.
-Ơ, hôm nay là ngày của muội thì vui chứ sao?
-Thế à, tưởng là đi với thằng nào mới vui vậy chứ!
-Xí, huynh còn chưa tặng quà cho muội nữa là..-Bé Uyên bĩu môi.
Lúc này tôi mới giật mình. Mãi lo tính rồi chọn quà, tôi quên luôn bé Uyên
lúc nào không hay. Cũng may trong lúc tôi ậm ờ, bụng Nhân đen biểu tình
sùng sục.
-Đi ăn gì đi Tín, đằng nào tuyến sau còn lâu nữa mà!
-Ừ, để sư huynh chiêu đãi muội ăn trưa nhé!-Tôi mừng như vớ được vàng.
-Có dẫn tao đi không?-Thằng Hà tranh thủ ăn ké theo.
-Thôi, mày là gái thì tao dẫn, Nhân đen, tính tiền nước mía đi, mày gọi.
Năm người bước ra khỏi quán nước và bắt đầu tour ẩm thực lung tung. Bỏ lại
sau lưng quán nước cũng ồn ào không kém đằng sau. Thỉnh thoảng tôi ngoái nhìn ra đằng sau, nhưng bé Uyên cứ bắt chuyện mãi khiến tôi không dám
nhìn lâu.
-“Một lần nữa lỡ hẹn”!
Nửa giờ sau đó, miệng
của tôi chỉ có đúng một quy trình. Cắn, xé, nhai quay đều, quay đều liên tục. Từ bánh canh, bánh cuốn..Tóm lại là tất cả các loại bánh mà bé
Uyên gọi ra. Bốn thằng cứ cắm cúi ăn liên tục, mồ hôi cứ đua nhau mà
tuôn ra. Bé Uyên thì nhẹ nhàng nhìn bốn con ma đói, vừa ăn vừa cười liên tục.
-Khà, no quá đi mà!
-Bể bụng tôi mất!
-Trời ơi, đói cũng khổ, mà no cũng chả sướng gì!-Tôi xoa cái bụng căng đét vì chứa bao nhiêu thức ăn!
Bé Uyên chưa chịu tha cho bốn thằng tôi, bắt tiếp tục:
-Lúc nãy là bốn anh đãi em, giờ 20-10 em chủ xị đãi lại!
-Lại ăn nữa hả em?-Thằng Hoàng ngao ngán.
-Nữa chứ anh, ăn cho bốn anh sợ luôn!
-Thế xin cô cho tôi biết, cô tính ăn gì nữa đây?-Thằng Nhân đen có vẻ muốn ăn nữa.
-Kem đi, trời lành lạnh thế này thì ăn kem là sướng nhất!-Bé Uyên đặt tay
lên chiếc cặp nhún nhún, chắc lại thăng hoa vì nghĩ ra ý tưởng hay đây
mà.
Bốn thằng vác cái bụng no căng lết theo bé Uyên qua hai con
hẻm, rồi đi thêm một lúc nữa, tới một quán kem. Quán nằm sâu vào so với
các căn nhà cùng đường. Đầu quán có một cây đa, rũ những sợi rễ xuống.
Lác đác cũng có vài nhóm có cùng ý tưởng với chúng tôi.
-Giờ mấy anh gọi món đi, anh Hà! Sư muội tôi lại trọng tình khinh đồng môn.
-Thì gọi giống em ấy!
-Anh Nhân ới ơi, anh ăn gì?
-Bánh plan nhé!
-Anh Hoàng nữa?
-Kem socola đi em!
-Sư huynh!
-À, kem…Ngữ Yên!-Tôi reo lên.
-Làm gì có kem Ngữ Yên?-Sư muội tôi phản ứng lại với món ăn độc đáo của tôi.
Hiển nhiên trên đời này làm gì có món kem nào là kem Ngữ Yên, chỉ có Ngữ Yên mà thôi. Ngữ Yên đang đi bộ thong thả giữa cái nắng leo lét của những
tháng mưa Tây Nguyên, giữa cái không khí lạnh đang phà phà phả vào
người.
-Ơ, Tín…!
Tôi bất ngờ bao nhiêu thì Ngữ Yên bất ngờ gấp bội. Tôi chạy ra đứng trước mặt cô nàng.
-Ủa, Yên đi đâu đây?-Tôi gãi đầu gãi tai.
-Yên về nhà, nhà Yên gần đây mà!
Theo hướng Ngữ Yên chỉ, nhà Ngữ Yên cách quán kem chỉ bốn căn. Ngôi nhà kiểu Thái với nước sơn màu cam lợt tạo nên một vẻ đẹp nổi bật với những căn
nhà khác ở đây. Nhưng mà biết nhà rồi, lý do xong rồi, tôi lại gãi đầu
cười chết đứng.
-Anh Tín, chị gì nữa vào kêu kem nè!-Bé Uyên gọi với ra, khi người phục vụ ra nhận phiếu.
-À, Ngữ Yên ăn kem nhé..!
Vừa nói câu đó ra khỏi miệng, tôi cảm thấy đó là lời mời ngu nhất của tôi. Ngữ Yên thì chỉ cúi mặt mà cười. Gật đầu.
-Ơ, sao em lại múc kem của anh?
-Xí, anh keo kiệt,