
Như vậy chúng tôi
sẽ dễ dàng hơn trong các tiết học.
-Vì năm nay là lớp mười hai
nên không có thầy cô thực tập chủ nhiệm, chỉ có một số Thầy cô sẽ dạy
một số tiết học của một số môn như Văn, Toán, Lí, Hoá, Anh văn và Sinh
học.!
Thông tin trên không thể hấp dẫn hơn nữa. Nếu so với độ
nghiêm khắc cũng như sự cầu toàn trong từng tiết học thì các Thầy Cô
thực tập không thể nào bằng được với các Thầy cô đã dạy chúng tôi. Nhưng về độ “mềm lòng” thì ăn đứt là cái chắc.
-Các bạn trong ban cán sự Lớp nhớ nhắc nhở lớp trật tự trong từng tiết
học có dự giờ hoặc các Thầy Cô mới về dạy. Không được nghịch ngợm quậy
phá!
Các tai to mặt lớn trong lớp dạ vang rền. Hiển nhiên tôi và thằng Hà là một trong số đó, nhưng việc đã quyết, còn thế nào thì tuỳ
tâm. Đấy là cách lí giải sự quyết tâm của xóm nhà lá chúng tôi.
-Ngon mày, thế là khoẻ rồi, giáo viên thực tập!-Phong mập vỗ đùi cái đét khoái chí.
-Mày tính làm gì, đừng có nói là muốn ghẹo Cô khóc nhé!-Thằng Hưởng đù lườm thằng Phong mập.
-Ầy, đến mức ấy thì không, nhưng lúc đó tao không biết sẽ thử như thế nào nữa!
Đám con trai chúng tôi cười khà khà, còn Dung, Nguyệt, Trang, Hằng đang dựa vào ban công chỉ có nước lắc đầu nhìn đám con trai khoái chí.
-Đừng như năm ngoái nữa nhé, cô suýt khóc mấy lần luôn!-Dung nhắc lại “lịch sử” của đám nhà lá chúng tôi.
Năm ngoái, khi chúng tôi học lớp mười một thì cũng có một đợt thực tập. Đặc biệt hơn là 11a11 chúng tôi có tận ba giáo viên chủ nhiệm. Hai Thầy và
một Cô. Chẳng hiểu nghe ai quảng cáo hay nhận xét là lớp chúng tôi vốn
nghịch ngợm, mà các giáo Viên chủ nhiệm làm gắt ngay từ lúc làm quen với lớp.
-Mỗi em lấy ra một tờ giấy ghi lại thông tin, địa chỉ, số
điện thoại nhà, sở thích, hoặc điểm mạnh về cái gì thì ghi lại rồi nộp
lại cho lớp trưởng!-Cô giáo duy nhất nghiêm khắc.
-Làm gì vậy Cô?
-Em không nói leo, Cô muốn có sự liên hệ với gia đình, để thông báo tình
hình học tập.-Cô nhắc thằng Tuấn Anh làm mặt nó tái mét.
Chúng
tôi thừa hiểu, việc thông báo tình hình học tập là một cái cớ, và mục
đích chính là đe doạ “Ai nghịch hay quậy phá thì gia đình các em sẽ được thông báo”. Bắt đầu đã nghiêm khắc, và thêm cả sự đe doạ thì vô tình
gây ra một làn sóng không vừa lòng, tuy âm thầm nhưng dữ dội. Nhất quỷ
nhì ma, thứ ba học trò, cái gì càng cấm càng tò mò, và Thầy Cô nào càng
nghiêm khắc thì học sinh càng nghịch. Không có ý chống đối, chẳng qua
chúng tôi muốn nếm trải cảm giác hồi hộp cực độ hoặc chiến thắng vinh
quang khi qua ải những Thầy Cô này.
-Thưa Cô, em có ý kiến!
-Mời em bàn cuối!
-Dạ, nhà em có hai cái điện thoại, và nhà bạn Nhân không có điện thoại thì ghi làm sao ạ?-Tôi khơi mào đầu tiên.
-Thì em cứ ghi một số, còn nhà ai không có thì để trống, nhưng cô tin ở đây
nhà ai cũng sẽ có thôi!-Cô nghiêm khắc đối đáp lại tôi, vạch rõ âm mưu
chống phá.
-Thưa cô, thế sở thích này là ngoài hay trong lớp học ạ?-Phong mập tiếp nối tôi.
-Em cứ ghi, trong hay ngoài lớp gì cũng được!
Cứ như thế, hết Phong mập, Nhân đen, Kiên cận, Long con rồi thằng Hà nối
dài hàng loạt khúc mắc trên trời dưới biển. Hai Thầy nãy giờ chỉ cười
cũng phải lên tiếng đỡ “chiêu bài” dùm Cô, cuối cùng cũng thua cuộc nốt
trước sự vặn vẹo “giả ngu ngơ” của đám học sinh:
-Các em nghĩ gì thì cứ ghi vào!-Coi như là bên giáo viên thực tập tạm thời thua trước đám học sinh yêu ma.
Sau khi thằng Hải thu hết sơ yếu lí lịch nạp cho Cô thì sự việc lại tiếp tục.
-Cái gì, Phong là em nào?
-Dạ là em!-Phong mập nhanh nhẹn đứng lên.
-Em to khoẻ vậy mà có sở thích hái hoa bắt bướm sao em?
-Dạ, thú vui tao nhã mà cô!
Cô giáo chịu thua thằng học sinh đang cười tươi như hoa, khẽ đưa tay mời nó ngồi xuống.
-Kiên là em nào?
-Dạ là em !-Kiên cận bị xướng tiên.
-Em có tính khiêm tốn không, Phần ưu điểm em ghi: quá nhiều ưu điểm, còn phần nhược điểm thì em cũng ghi như thế là sao?
-Dạ thưa cô, ưu điểm nhiều dễ khiến những người xung quanh yêu quý, nhưng ghen ghét cũng có, dễ mất sự đoàn kết ạ!
Cô lắc đầu trước lý lẽ chặt chẽ của nó, còn cả lớp tôi được dịp ôm bụng mà cười lên cười xuống. Tôi cố lau những giọt nước mắt thì bị gọi tên:
-Tín là em nào?
-Dạ thưa cô em!
-Em thích xem phim siêu nhân thật hả?-Cô giáo lọc ra những đối tượng nghịch phá đây mà!
-Dạ,em ghi rõ mà cô, em thích từ bé tới giờ, nhất là cái ông mặc quần đỏ bên nước Mỹ ấy!
-Thôi, được rồi em ngồi xuống, cuối cùng Hưởng là em nào?
Thằng Hưởng nóng lòng chờ mãi, cuối cùng cũng đậu vào danh sách vàng:
-Dạ, em ạ!
-Ưu điểm của em là đẹp trai à?
-Dạ, em cảm thấy thế!-Thằng Hưởng cười rạng rỡ như minh tinh.
Cả lớp tôi đứa thì cười, đứa thì nhăn mặt phản đối cái trò quậy của mấy
thằng tôi. Nhưng công nhận, đ