
uyết bước đến trước mặt Long Thiếu Hạo, cô nhẹ
nhàng lấy chân đặt
nhẹ vào chiếc ghế của anh.Lúc này chiếc ghế cũng có số phận không sáng
sủa hơn cái bàn lúc nãy là bao.Chỉ nghe ‘ Rắc ‘ một tiếng . Nó đã bị Hàn Tuyết giẫm gãy làm 2. Ngữ Yên nhìn thấy xanh mặt vội vàng quay sang
nhìn Thiếu Hạo. Cô học ở đây khá lâu nên cũng phần nào hiểu rõ tính cách của ‘ Lão Đại ‘ này.Quả đúng như những gì Ngữ Yên lo lắng. Thiếu Hạo
giận dữ đưa tay lên bóp cổ Hàn Tuyết . Ngữ Yên sợ hãi quỳ xuống :
- Cầu xin Long thiếu gia. Người đại lượng tha cho Đại tỷ. Cô ấy là học
viên mới, không hiểu rõ quy củ ở đây.Xin Long thiếu gia tha mạng.
Ngữ Yên biết với sức của Long Thiếu Hạo có thể giết chết Hàn Tuyết.Vì
anh ta tu vi cao hơn Đại tỷ của cô 1 bậc.Lãnh Hàn Tuyết mặc dù đang bị
bóp cổ, mặt đỏ lừng, hô hấp cực kỳ khó khăn nhưng cố gắng rít lên :
- Lưu Ngữ Yên. Mình cho bạn 3 giây để đứng lên. Buồn cười, Vũ Cơ danh
chấn thiên hạ mà lại chết dễ dàng như vậy sao? Mấy người bạn của cô hồ
đồ cả rồi.Lãnh Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo , khóe miệng cong lên thành một
nụ cười nửa miệng vô cùng quyến rũ . Môi cô mấp máy 2 từ ” Hỗn Đản ”
khiến Long Thiếu Hạo nhíu mày .Cổ Ngự Hàn định xông lên ngăn cản liền bị Thiếu Hạo 1 chưởng đánh bay về phía góc tường.Khóe miệng rỉ máu tươi.
- Cấm không ai được qua đây.
Long Thiếu Hạo quay lại đối diện với Hàn Tuyết thì phát hiện cô đang rút trong người ra 1 hàng kim châm tẩm độc đang chỉa thẳng vào cổ của
anh.Cô nở nụ cười chiến thắng hỏi :
- Sao hả hỗn đản . Có muốn nếm thử Cửu Trùng Tán do ta bào chế không ?
Long Thiếu Hạo khóe miệng nở nụ cười rồi nhanh như cắt nắm lấy tay đang
cầm kim của Hàn Tuyết vặn nhẹ. Nguyên hàng kim rơi xuống đất khiến cô
thấy hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh xoay người tấn công. Thiếu
Hạo ung dung tránh tất cả các đòn mà cô đánh ra nhưng anh bỗng sững
sờ.Tất cả chiêu thức mà cô đưa ra đều giống anh như đúc chỉ tiếc rằng
chưa luyện đến cảnh giới cao nhất.Trong mắt anh hiện lên sự vui mừng
kinh khủng.Lãnh Hàn Tuyết không hề nhận ra sự biến chuyển của Thiếu Hạo
chỉ cố gắng hết sức hạ gục đối thủ của mình. Đáy mắt anh hiện lên vẻ
tinh nghịch bất ngờ đặt tay phải lên cái eo thon nhỏ của Hàn Tuyết , tay trái chế ngự 2 tay của cô sau đó anh cúi xuống đặt lên đôi môi anh đào
của Hàn Tuyết một nụ hôn thật dài.Mọi người chứng kiến cảnh đó hết sức
bất ngờ, vội vã quay mặt đi chỗ khác.Riêng đám con gái trong lòng ngùn
ngụt lửa hận không thể nào dập tắt được.Hàn Tuyết bị bất ngờ nên trở nên luống cuống quên cả phản kháng. Chiếc lưỡi của Thiếu Hạo bá đạo tách 2
hàm răng của Hàn Tuyết ra sau đó tiến sau vào bên trong mang theo tất cả niềm đê mê.Thiếu Hạo tham lam ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của Hàn
Tuyết một cách mãnh liệt nhất.Sau giây phút sa ngã , cuối cùng Hàn Tuyết lấy lại bình tĩnh dùng hết sức đẩy Thiếu hạo ra.Anh luyến tiếc rời đôi
môi ngọt ngào của cô không quên nói nhỏ :
- Đừng nên thử thách lòng kiên nhẫn của ta.Nhớ chưa học muội ?
- Chưa – Hàn Tuyết đáp trả đầy tức giận.Long Thiếu Hạo nhìn cô đầy yêu
thương rồi rời bước đi.Đến lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ
như vậy chắc sau này trong túi ai cũng phải thủ sẵn thuốc trợ tim
quá.Chỉ tội Cổ Ngự Hàn ngực vẫn còn đau âm ỉ .Anh rủa thầm ” Long Thiếu
Hạo chết tiệt, có cần động thủ mạnh như vậy không chứ? Tính giết bằng
hữu sao? Còn ngang nhiên chiếm tiện nghi của Vũ Cơ nữa chứ, đáng chết .” Mọi người bắt đầu giải tán đi vào lớp học tiết tiếp theo nhưng trong
lòng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Hàn Tuyết đi dạo cùng Ngữ Yên trong vườn trường thì nghe tiếng Khương Bảo Tâm đang nghiến răng nghiến lợi :
- Lãnh Hàn Tuyết, cô ta dám….Long Học Trưởng hôn cô ta sao ? Tức chết đi được mà.
Lâm Gia Tuệ có vẻ bình tĩnh hơn ‘hừ’ nhẹ :
- Con ranh đó chắc chắn phải trả giá đắt.Dám cướp Long Học Trưởng của
tôi sao ? Chờ kiếp sau đi. Nghe đến đó Khương Bảo Tâm lập tức giãy nãy
lên như chạm phải nước sôi:
- Nè , cô nói ai là của cô hả Gia Tuệ ?Đồ mặt dày không biết ngượng.Long học trưởng hiện giờ đang ‘sủng ái’ tôi.Cô cứ từ từ chờ đi.
Lâm Gia Tuệ mỉa mai :
- Thật sao? Tôi mới vừa thấy anh ấy đi cùng Nghi Tiểu Hàm.Coi bộ ngày
mai cô sẽ là người thứ N bị ‘thất sủng’ đó.Cứ hạnh phúc cho hết hôm nay
đi.
Lãnh Hàn Tuyết nhếch môi bỏ đi .Một đám tiểu thư đầu óc rỗng tuếch không có việc gì làm ngoài tranh giành đàn ông.Các cô gái đó xem ra không có
ích lợi bằng động vật rồi.Ngữ Yên bên cạnh lẩm bẩm rủa :
- Một đám ngu xuẩn.Sống trên đời chật đất.
Hàn Tuyết quay sang cười nhẹ :
- Không phải có ý định giải quyết ‘nạn bùng nổ dân số đó’ chứ.
Ngữ Yên bật cười ;
- Cám ơn đại tỷ nhắc nhở.Mình đi làm ngay.
Nói rồi cô quay người đi khiến Hàn Tuyết phải bật cười kéo tay lại :
- Không nên nha.Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân vì phải bỏ ra một khoảng đất trống để mai táng.Bây giở đất hiếm lắm , không nên
lãng phí.