
r/>Ngữ Yên lâu rồi mới thấy Hàn Tuyết vui vẻ , cởi mở như vậy nên cũng đùa giỡn theo :
- Haizz.Đúng là ‘ Hồng Nhan Họa Thủy ‘ nha.
- Ý Yên nói Long Thiếu Hạo ấy hả?
Ngữ Yên gật đầu.Hàn Tuyết cũng ngầm đồng ý như vậy.Đúng là ‘ hồng nhan họa thủy ‘.
- Này Ngữ Yên. Tiểu Sinh đi được bao lâu rồi nhỉ ?
Lưu Ngữ Yên nhẩm tính rồi trả lời :
- Khoảng 3 năm rồi.
Hàn Tuyết ngồi xuống ghế đá cảm thán :
- Lâu như vậy rồi sao? Thật sự nhớ nó quá.Không biết bên đó sống có tốt không.
Tuy rằng nhắc đến người bạn cũ rất buồn nhưng Ngữ Yên vẫn an ủi Hàn Tuyết :
- Tiểu Thư là người hoạt bát , thông minh sẽ sống tốt thôi.
Hàn Tuyết nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng :
- Chúng ta sống bên nhau từ nhỏ tại sao vẫn không thể thay đổi cách xưng hô vậy.Nhiều lúc mình cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn nhiều ngăn
cách.Chỉ cần Yên bỏ qua những rào cản đó chúng ta sẽ thoải mái hơn rất
nhiều.Được không ?
Ngữ Yên cắn môi gặp đầu :
- Mình biết rồi Vũ Cơ.
Hàn Tuyết mỉm cười nhìn người bạn thân thiết của mình.Nhiều lúc chỉ đơn
giản là một tiếng gọi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
TRONG THƯ PHÒNG CỦA TỔ CHỨC CEO-LEADER.
Lãnh Hàn Tuyết chăm chú ngồi pha trà cho sư phụ của mình.Ông là người
rất thích trà đạo và những gì liên quan đến Nghệ thuật nhưng con người
nhiều lúc cũng không thể trọn vẹn hưởng thụ những việc mình thích.Đơn
giản vì họ không thể làm như vậy hoặc có những tâm sự không thể nói
ra.Cũng như sư phụ.Ông là người đứng đầu của CEO-LEADER nên những sở
thích riêng của mình chỉ thể hiện ở trước mặt những người thân yêu mà
thôi.NGHIÊM MINH TRIỆT chăm chú nhìn Hàn Tuyết pha tr
à bất chợt hỏi :
- Khá hơn chưa ?
Hàn Tuyết hoàn toàn hiểu được câu hỏi cộc lốc không đầu không đuôi của sư phụ nên mỉm cười chua xót :
- Cám ơn người .Vẫn như cũ thôi ạ .
- Con vất vả lắm phải không? Có cần gì thì cứ nói không được xem mọi
người là người dưng .Hiểu chưa?-Nghiêm Minh Triệt nhìn đồ đệ cưng mà ông luôn xem như con gái cực khổ không khỏi lắc đầu xót xa.Hàn Tuyết cung
kính dâng ly trà lên cho ông rồi lắc đầu từ chối :
-Con muốn tự mình vượt qua mọi chuyện .Con nhất định sẽ sống tốt người đừng lo lắng .
Ông nheo mắt mỉm cười hiền hậu khiến lòng Hàn Tuyết trở nên ấm áp lạ
thường.Chỉ với người trong nhà , Nghiêm Minh Triệt mới tỏ vẻ quan tâm
như vậy thôi.Ông cầm chiếc trà nhấp môi hài lòng :
- Tay nghề của con càng ngày càng khá .Sắp đến sinh nhật thứ 18 rồi nhỉ ?
Đã trưởng thành hết rồi.Ta chỉ mong 3 đứa nhỏ tụi con sống thật tốt ,
thật hạnh phúc thôi. Hàn Tuyết nhẹ gật đầu.Cô hiểu ông đang nhé đến con
gái của mình.Sư phụ là người mà cô kính trọng nhất.Từ năm 9 tuổi cô đã
xem ông như ba ruột của mình.À không, ông còn hơn cả ba ruột nữa.Không
những dạy võ công mà còn lo lắng , yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ Hàn
Tuyết thành người.
- Ta định sẽ để sư huynh con thay ta gánh vác trách nhiệm của CEO- LAEDER.Con có ý kiến gì không Hàn Tuyết ?
Qủa thật theo sư phụ đã 9,10 năm nhưng Hàn Tuyết chỉ gặp vị sư huynh của mình đúng một lần.Chỉ vì cuộc đụng độ đó không mấy tốt đẹp nên cô hầu
như cũng không có ấn tượng gì sâu sắc lắm với vị ‘ sư huynh hờ ‘ của
mình.Kể ra thì cũng thậtu buồn cười.Lúc đó 2 đứa mới là những tiểu oa
nhi miệng còn hôi sữa vì tranh giành xem ai là người được sư phụ thương
nhất nên xông vào đánh nhau.Cuối cùng bị người phạt bắt 2 đứa phải quỳ
trước bàn thờ Quan Công 1 ngày 1 đêm không cho ăn uống.Từ đó về sau
đường ai nấy đi không còn gặp lại nữa.Sau thời gian ‘ tưởng niệm’ Hàn
Tuyết nhẹ mỉm cười trả lời :
- Tùy vào quyết định của người.Con đã rời khỏi CEO-LEADER nên về vấn đề
này không dám can thiệp.Nghe nói huynh ấy đã đi Mỹ từ rất lâu rồi mà.
MinhTriệt trầm lặng một chút sau đó nói tiếp :
- Nó về được 2 năm rồi.Nhưng rất ít khi xuất hiện trong tổ chức.Thằng
nhóc đó khí phách lắm.Có lẽ còn hơn ta thời trẻ 3 phần.Mong rằng dưới sự dẫn dắt của nó CEO- LEADER có thể phát quang dương đại.Làm nhiều việc
thiện giúp đỡ kẻ yếu.
Lãnh Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ xem tại sao sư phụ của mình lại có lòng
tin với vị sư huynh kia như vậy.Thật sự tên đó rất tài giỏi sao.Tiếng
Nghiêm Minh Triệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết :
- Con cũng nên gặp sư huynh của mình đi.Lúc đó chỉ là những đứa trẻ
không cần chấp nhất làm gì.Dù sao cũng là người một nhà.Ta không muốn
sau này gặp ngoài đường lại không nhận ra nhau.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn đứng lên :
- Vâng ạ .Nếu không có việc gì con xin phép đi trước.Người nghỉ ngơi sớm đi.
Nghiêm Minh Triệt nhắm mắt lại phẩy tay ý bảo cô hãy đi đi.Lãnh Hàn
Tuyết kéo khăn che mặt lên bước ra ngoài.Người của tổ chức biết mặt cô
rất ít.
- Vũ Cơ đại tỷ đi thong thả – Những người trong tổ chức nhìn thấy Hàn
Tuyết đều lên tiếng chào.Cô gật đầu lại rồi bước nhanh ra ngoài.Hôm nay
Hàn Tuyết mặc bộ váy màu đỏ c