
y chứ? Thì ra đây là lí do vì sao muốn
tôi và Vũ tham gia cuộc thi này sao? Liệu đây có phải là thuốc độc không?
- Anh…anh
muốn làm gì Thiên Vũ?
- Đừng sợ,
chỉ là thuốc mê thôi. Để cậu ta có thể nghỉ ngơi cho đến lúc cuộc thi kết thúc
– Anh ta lạnh nhạt giải thích.
- Anh muốn
Vũ không thể tiếp tục thi đấu? – Tôi hoang mang
- Đúng! Bây
giờ cậu ta không ở trong phòng, cô hãy mau làm đi!
- Nhưng….
Cái nhìn sắc
lẹm của anh ta chiếu vào tôi
- Anh trai
cô vẫn đang chờ cô đến đấy!
Tôi im lặng,
lại nhìn gói thuốc
- Nhanh
lên!
………..
Phòng Thiên
Vũ
- Tôi sẽ ở
đây quan sát cô! Đừng có giở trò! – Mũ lưỡi trai nói rồi lẩn vào bên trong, qua
kẽ hở nhìn ra bên ngoài. Dùng ánh mắt thúc giục nhìn tôi. Tôi run run cầm gói
thuốc, từ từ mở bình nước của Vũ ra. Trong đầu không ngừng giằng co hai ý nghĩ:
Đổ? Không được! Tôi không thể! Nhưng còn anh trai? Anh trai đang đợi mình?
Trong phút
chốc tôi cảm thấy không thể suy nghĩ được gì, nụ cười của Vũ khi chiến thắng lại
mơ hồ hiện ra. Tôi nắm tay, nhắm chặt mắt, dứt khoát đổ gọn cả gói thuốc. Đúng
lúc đó thì cánh cửa bật mở, giọng nói quen thuộc vang lên
- Cậu đang
làm gì ở đây?
Tôi giật
mình quay lại đã thấy Vũ đứng ngoài cửa phòng đang ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi vo
chặt tờ giấy trong tay, lúng túng nói
- Tôi….tôi
đến tìm cậu!
- Tìm tôi?
– Vũ nghi hoặc
- Phải…tôi…tôi
muốn...muốn cám ơn cậu chuyện trong rừng!
Vũ không
nói gì, tiến lại phía chiếc bàn gần đó. Tôi liếc về phía mũ lưỡi trai, chỉ thấy
ánh mắt thúc giục của anh ta. Lại quay nhìn Vũ
- Hồi…hồi
nãy cậu thi đấu tuyệt lắm!
Tôi cố gắng
mỉm cười, tay xoay xoay bình nước. Trong lòng vô cùng hỗn loạn: Làm thế nào
đây? Phải làm thế nào đây? Vũ dường như thấy tôi đứng ngơ ngác, hơi khẽ ngạc
nhiên hỏi lại
- Có chuyện
gì sao?
-
Không….không có! – Tôi lúng túng đáp lại. Cảm thấy phía sau lưng là cái nhìn sắc
lạnh của mũ lưỡi trai. Vũ rướn người kéo lấy bình nước trong tay tôi. Từ từ rót
nước vào chén. Tôi hốt hoảng
- Khoan!
Vũ ngạc
nhiên nhìn tôi, làm tôi phải cúi xuống, thấp giọng
- Coi …chừng
nước nóng!
Cậu chỉ
nghiêng đầu, sau đó tiếp tục uống. Khi tôi ngẩng lên đã thấy Vũ uống xong. Cậu
xua tay
- Tôi mệt rồi,
cậu cũng về đi!
Vũ nói rồi
hơi lắc lắc đầu, dáng điệu mệt mỏi, hai mắt từ từ nhíu lại. Tôi lo lắng gọi
- Cậu không
sao chứ? Này!
Vũ đưa mắt
nhìn tôi rồi đổ gục xuống bàn. Tôi sợ hãi lay gọi
- Này!
Hoàng Thiên Vũ! Tỉnh dậy! Này!
Từ bên
trong bức rèm, mũ lưỡi trai lúc này mới bước ra, thỏa mãn đứng cười
- Làm tốt lắm!
Tôi cảnh
giác nhìn anh ta, giọng nói đầy lo lắng
- Đó chỉ là
thuốc ngủ thôi chứ? Anh sẽ không làm hại Thiên Vũ chứ?
Mũ lưỡi
trai xoay xoay chiếc mũ, giọng nói rất thích thú
- Yên tâm,
sự trả thù mới chỉ bắt đầu thôi! Tôi sẽ bắt hắn ta phải khổ sở hơn gấp trăm lần,
sau tất cả những gì hắn đã gây ra! – Giọng nói anh ta gằn lại, nét mặt cũng lạnh
băng, sự phẫn uất toát ra từ ánh mắt. Tôi càng không thể kiềm nổi thắc mắc hỏi
- Rốt cuộc
là anh có thù oán gì với Thiên Vũ? Sao lại muốn trả thù?
- Vì sao ư?
– Mũ lưỡi trai cười gằn, khẽ liếc về phía Vũ, giọng nói đột nhiên cao vút – Vì
hắn đã cướp đi tất cả của ta.
Anh ta giận
giữ đập tay xuống bàn, dường như muốn ngay lập tức lao đến giết chết người còn
đang ngủ gục trên đó. Tôi chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cứng giọng hỏi tiếp
- Thiên Vũ
đã làm gì?
- Làm gì à?
- Anh ta đột nhiên nhếch mép, sau đó dùng tay kéo chiếc mũ sùm sụp xuống. Tôi
ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vẫn luôn bị che mất một nửa, đó có lẽ cũng là một
khuôn mặt đẹp, nếu không có vết sẹo chạy dài từ mắt đến tận má phải. Vết sẹo lồi
hẳn lên, khi anh ta giận giữ lại gồng lên rất đáng sợ. Anh ta chỉ sát vào vết sẹo,
gào lên
- Là do tên
đáng nguyền rủa này gây ra. Hắn đã cướp tất cả của ta, học vị, tài năng, sự ngưỡng
mộ và thậm chí là người ta yêu nhất. Ta bắt hắn cũng phải mất mọi thứ. Ta sẽ từ
từ, từ từ lấy lại từng thứ một!
- Vì thế mà
anh đã lợi dụng tôi, để tôi đánh bại Thiên Vũ, sau đó thì tiếp cận, giúp anh trả
thù cậu ta?
- Đúng vậy!
– Đáy mắt anh ta lóe lên tia nhìn độc ác. Sau đó dùng tay chụp lại chiếc mũ, nhấn
giọng – Ta sẽ khiến cho hắn trở nên thảm hại hơn ta bây giờ. Thảm hại hơn rất
nhiều!
Và anh ta lại
cười, từ từ quay bước ra cửa.
- Hóa ra là
như vậy! – Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh tôi. Mũ lưỡi trai sửng
sốt quay lại, còn Thiên Vũ thì nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh
- Mày…tại
sao..?...
- Rất ngạc
nhiên có đúng không? – Thiên Vũ đứng hẳn dậy, mỉm cười. Tôi cũng đứng bên cạnh
phụ họa
- Cô….Làm
sao có thể, chính mắt tôi đã nhìn thấy cô bỏ thuốc vào đó!
Tôi mỉm cười
cầm bình nước của Thiên Vũ, giơ lên trước mặt anh ta.