The Soda Pop
H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323593

Bình chọn: 7.5.00/10/359 lượt.

TRẬT TỰ!!!- Thầy chủ nhiệm mới của tôi cố sức nói thật to, nhưng hình
như chẳng ích gì cả, khi mà những phần tử quậy phá trong lớp vẫn tiếp
tục đánh lộn nhau, bàn ghế đổ rầm rầm. Trong khi đó, một số người khác
lại rất tĩnh lặng, lặng đến lạ lùng! Học chỉ ngồi một chỗ và nghe nhạc,
hoặc ngủ, hoặc chúi đầu vào quyển sách nào đó. Tôi đưa mắt nhìn quanh
rồi chợt sinh một cảm giác chán nản… Thật sự chẳng giống một lớp học tí
nào, hèn gì 99747 bị xếp cho lên tận cái tầng 9 hẻo lánh xa xôi này. Nơi đây như tách biệt hẳn khỏi dáng vẻ hào nhoáng, sa hoa của Học viện
Royal…

- ĐÂY LÀ BẠN JUDY, THÀNH VIÊN MỚI CỦA LỚP CHÚNG TA !

Tôi nhìn người thầy đáng kính của mình, chợt thấy xúc động ghê gớm. Làm chủ nhiệm

cái lớp tồi tệ thế này thật chẳng dễ dàng gì… Bỗng, tôi cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình… Quả nhiên, bầu không khí
lúc này vô cùng quỷ dị! Đúng, là từ khi thầy giới thiệu tôi là thành
viên mới… 54 cặp mắt nhìn tôi chằm chằm, và … là 54 cặp mắt của con
trai. Không có, dù chỉ là một bạn nữ nào trong lớp cả T.T. Theo như lời
thầy nói thì tôi là người- đầu- tiên, cũng là “hứa hẹn sẽ thổi một làn
gió mới vào tập thể 99747″. Thầy ơi, gió máy gì thì em chẳng biết, chỉ
biết lúc này…

- Bạn mới à? – Anh chàng đeo kình cận ngồi cuối lớp chợt hỏi, phá tan cái im lặng kì lạ đang diễn ra nơi đây.

- À vâng, chào các bạn , mình…

- Bạn? – Một anh chàng khác đứng hẳn dậy, nhìn tôi một cách “chăm chú” – Đúng ra thì chúng tôi hơn cô em vài tuổi cơ đấy! Ha ha

- Ha ha ha…

Như một phản ứng dây chuyền, cả lớp cười ầm ĩ. Những cái cười khả ố, xen
lẫn cả sự khinh miệt! Có gì đâu chứ? Làm như lâu lắm rồi không được cười vậy! Con người ở đây thật khó hiểu…

- CÁC EM KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI BẠN MỚI! – Thầy Chủ nhiệm một lần nữa lên tiếng, dù là trong bất lực. Ánh mắt thầy chứa đầy sự ái ngại dành cho tôi.

- Không sao đâu thầy, em sẽ từ từ thích nghi với lớp thôi ạ.

- Ừ, thiệt cho em rồi, cái lớp này là vậy đấy! Lúc nào có thời gian tôi
sẽ kể cho em nghe về lịch sử của 99747, và sau đó có thể em sẽ còn yêu
quý tập thể này hơn đấy!

Nhìn nụ cười hiền của thầy, lòng tôi dịu lại vài phần. Không biết liệu mình
có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng ít ra tôi cũng biết một điều, rằng ở đây vẫn còn một người tốt với tôi…

Khỏi cần nói những ngày sau đó của tôi đã tồi tệ thế nào! Sáng vừa vào đến
cửa lớp thì một xô nước bẩn từ đâu đổ cả vào người tôi, ướt nhẹp, thế là tôi phải quay về phòng kí túc thay đồ mới, trong cái nhìn chế giễu và
điệu cười đểu giả của những người bạn cùng lớp. Một lần khác, ai đó đã
thả một con rắn giả vào cặp sách của tôi lúc tôi đi ra ngoài, khiến tôi
suýt thì ngất vì sợ. Lần khác nữa áo tôi bị đổ mực. Lần khác nữa cả lớp
có buổi dã ngoại ở ngoại thành để phục vụ cho một bài tiểu luận nhỏ,
nhưng không ai báo cho tôi biết. Lần khác nữa…

Ở lớp không ai nói chuyện với tôi. Họ coi tôi như không khí, một vật thể
không tồn tại trong quan niệm của họ, nhưng kì thực cả chục con mắt ấy
vẫn cứ theo sát mọi hành động của tôi, chỉ cần tôi “sập bẫy” là lại phá
lên cười. Những cái cười ấy ám ảnh tôi ngay cả trong giấc ngủ… Tôi tự
nhủ họ đều là con trai mà sao lại nhỏ mọn và chơi cái trò ” ma cũ bắt
nạt ma mới” như vậy?

Một hôm anh bạn có thể xem là “hiền” nhất trong lớp quay xuống nói với tôi rằng:

- Em còn học ở đây ngày nào thì ngày đó sẽ còn phải chịu khổ.

- Nhưng mà tại sao vậy? Em đâu có gây sự với các anh?

- Có nhiều bí mật em còn chưa biết đâu!

Rồi anh ta quay lên, để lại tôi với bao nhiêu dấu hỏi chấm trên đầu… Bí mật? Rốt cuộc là có điều gì bí ẩn đang tồn tại ở đây?

~~~

Vẫn là trò đó, gây tổn thương cho tôi… Chỉ có điều lần này bọn họ ra tay
mạnh quá, cánh tay tôi bắt đầu có vài chỗ thâm tím lên rồi. Gió vi vu
nhẹ nhàng, thổi bay đi giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống của tôi… Tôi đứng đó, ngơ ngác… Mình đã làm gì sai ?



“Soạt!”

Tôi thoáng giật mình trước tờ khăn giấy trước mặt…

- Lau nước mắt đi, ngốc ạ, sao lại khóc một mình ở đây thế? – Ryan nhìn
tôi, mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng câu nói của anh chẳng khác nào cây kim
nhỏ đâm thẳng vào lớp vỏ mỏng manh của quả bóng vốn đã được thổi rất
căng, và giờ thì nó nổ tung! Tâm trạng tôi đang rất tồi tệ, nghe xong
thì càng như chiếc xe xuống dốc không phanh… Mọi cảm xúc như vỡ òa… Nước mắt cũng cứ thế tuôn ra…

Lúc này thứ lau đi những ấm ức trong tôi không phải tờ khăn giấy kia mà
chính là bờ vai ấm áp của Ryan. Từ khi nào tôi đã quen với nụ cười ấy,
quen với sự quan tâm của anh, quen được anh ở bên? Quen với tất cả những gì liên quan đến anh … Dường như anh luôn xuất hiện và ở bên tôi mỗi
khi tôi cần một người ở bên nhất… Nước mắt làm mờ đi mọi thứ trước mắt
tôi lúc này, và điều mà tôi có thể cảm nhận duy nhất… là mùi của nắng…
Vòng tay Ryan dường như siết chặt hơn, khiến tôi thấy yên bình kì lạ. Và tôi muốn gọi anh ấy là nắng, thứ nắng dịu dàng ấm