Polly po-cket
H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323521

Bình chọn: 7.00/10/352 lượt.

ệc cho tôi…

- Tất nhiên anh biết bổn phận và trách nhiệm của mình, nhưng anh thực sự không đồng ý với hành động lần này!

- Anh có cái quyền đó sao? Và dù thế thì anh cũng đã làm đó thôi.

- Phải, nhưng Caroll à, anh nghĩ là em đã đi quá xa rồi đấy…

- Anh thôi đi! Tôi không cần anh phải dạy khôn tôi!

- Anh thực sự lo lắng cho em…

- Ra ngoài!

Justin nhìn người con gái trước mặt lần cuối, thấy được sự cố chấp của cô nên
đành quay đi. Cô ấy đã thay đổi rồi, thay đổi quá nhiều rồi… Caroll mà
anh biết là một cô gái trong sáng, sắc xảo, cuốn hút người ta ngay từ
cái nhìn đầu tiên chứ không phải một Caroll mưu mô, toan tính như thế
này. Điều gì đã khiến cô ấy trở nên xấu xa như thế chứ?

Cánh cửa khép lại, Caroll cũng quỳ rạp xuống. Đôi chân cô trở nên vô lực,
chỉ là cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước Justin vậy thôi. Nền đất lạnh giá,
nhưng đâu lạnh bằng trái tim cô lúc này? Có phải cô đã sai không? Đã đi
quá xa rồi sao? Không, không đúng, cô chắc chắn không sai! Nếu không làm vậy thì sao con nhóc ngốc nghếch đó hiểu lầm Danny được! Việc làm đó
xấu xa lắm

sao? Nhưng thế có thấm tháp gì so với tất cả những gì cô
đã làm, đang làm và sẽ làm chứ? Cô phải nghe lệnh của mẹ cô, phải làm
những gì mà bà ấy yêu cầu. Cô đâu có quyền lựa chọn nghe hay không ?
Không! Cô muốn hạnh phúc, cô phải giành lấy hạnh phúc của mình!



Một ai đó lặng lẽ bước đi…

Và một ai đó trái tim đang rỉ máu…



- Anh thực sự không có làm thế ? – Tôi ngước nhìn Minh Minh. Anh ấy cũng
từ từ buông nhẹ hai vai của tôi ra, rồi đưa tay lên lau đi những giọt
nước mắt trên má tôi.

- Đúng, anh không làm. Em… chẳng lẽ một chút lòng tin với anh cũng không có sao?

- Em…

Minh Minh bỗng ôm lấy tôi, một cái ôm thật chặt. Gần như vậy, tôi còn nghe rõ cả nhịp tim của anh, mạnh và thổn thức…

- Đừng vậy nữa nhé…

- …

- Đừng đột ngột biến mất như thế nữa nhé… Và hãy tin anh… Anh làm tất cả đều là vì em…

- Uhm…

Đầu óc tôi đột nhiên như được khai sáng! Đây… chẳng phải là những lời thoại kinh điển trong những bộ phim Hàn Quốc mà tôi vẫn thường xem đó sao?
Là… là khi nam chính… tỏ tình… tỏ tình với nữ chính! Không đúng, tôi và
minh Minh, sao có thể chứ?

Tôi đâm hoảng, vội vã đẩy Minh Minh ra.

- Anh… đang làm cái gì thế! Anh nói… em chẳng hiểu gì cả! Em… em…

Và thì mặt tôi đỏ lên như quả gấc chín, mà còn là quả gấc chín đến rụng khỏi giàn! @_@

- Không hiểu? – Minh Minh nhìn tôi, ánh mắt nhu tình, như chứa đựng cả
bầu trời trong đó – Chẳng trách Ryan luôn nói em ngốc nghếch.

- Em…

- Vậy thì anh sẽ làm cho em hiểu!

- Không cần đâu… ưm…

Minh Minh hơi cúi đầu và anh ấy… hôn tôi…

***

Ryan vừa trở lại trên tay cầm túi kẹo Mint còn nguyên lớp nilon đóng gói.
Anh nghĩ Judy sẽ cần đến nó, vì cô ấy rất dễ bị cảm lạnh, nên đã nhờ
người mua hộ bên Anh, rồi chuyển phát về đây. Vừa hay hôm nay hàng mới
đến nơi. Thứ kẹo bạc hà giản dị, nhưng đặc biệt, đặc biệt như tình cảm
mà anh dành cho Judy.



Nụ cười nhanh chóng vụt tắt trên đôi môi Ryan. Anh đã nhìn thấy tất cả,
nhìn thấy Danny tỏ tình với Judy, và nhìn thấy họ … hôn nhau… Anh vẫn
biết Danny có tình cảm đặc biệt với Judy, một tình cảm từ thời ấu thơ,
trong suốt 13 năm, vẫn biết sẽ có ngày này nhưng sao… nhưng sao vẫn đau
thế này? Đau… Thực sự rất đau… Ryan quay người, bước đi trong những cảm
xúc hỗn độn.

Túi kẹo vô thức rời khỏi tay Ryan, rơi xuống. Lớp vỏ nilon bỗng chốc bung
ra, để những viên kẹo tròn xoe tự do đập xuống nền đá hoa cương lạnh
lẽo.

“Cách! Cách! Cánh!…”

Lăn tròn… Lăn tròn…

Thứ âm thanh não nề, như phá tan không gian tĩnh lặng nơi đây…

Một ai đó lặng lẽ bước đi…

Và một ai đó trái tim đang rỉ máu…

Đêm hôm đó có ba con người không muốn và cũng là không thể ngủ được…

Tôi chưa hết bàng hoàng, chỉ biết mở to mắt nhìn Minh Minh trước mặt, còn
anh thì khẽ nhắm mắt lại, chỉ còn thấy được rèm mi hơi động đậy. Gì chứ! Đó là nụ hôn đầu của tôi mà!!! Còn nhớ hồi 16 tuổi, tôi và con bạn cùng bàn cứ tranh thủ lúc ra chơi lại lôi quyển “Yêu em từ cái nhìn đầu
tiên” của Cố Mạn ra xem, rồi lại tấm tắc cười, như hai đứa dở hơi. =.=”‘ Cái đầu non nớt của hai cô nhóc lớp 10 lúc ấy tưởng tượng ra đủ thứ
chuyện, rằng hoàng tử của mình sau này thế nào, chúng ta làm quen ra
sao, và… nụ hôn đầu sẽ diễn ra trong khung cảnh lãng mạn thế nào, vân
vân và vân vân… Rồi thì tôi và nó cãi nhau một trận, vì tôi thì chỉ
thích một nụ hôn …gì cũng được, nhưng quan trọng là tự nguyện, trong khi nhỏ kia thì cứ khăng khăng một nụ hôn bất ngờ, không chủ đích mới thật
thú vị! Haizzz ai mà biết hai năm sau, cái thứ cảm giác hay ho của nó
tôi lại là người nếm trải T0T

Nụ hôn nhẹ, nhưng sâu.Biết nói thế nào nhỉ? Nó giống như khi bạn ăn một
viên kẹo , càng ăn càng thấy ngọt ngào, càng ăn càng