
áp của riêng tôi…
- Mệt mỏi lắm phải không?
Ryan bất chợt hỏi. Tôi như bừng tỉnh, rời khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình…
- …
- Anh sẽ đưa em ra khỏi cái lớp ấy!
- …
- Nhanh thôi…
- …
Thực sự lúc này tôi rất muốn nói rằng không cần thiết phải như thế, bởi tự
tôi sẽ bằng chính khả năng của bản thân để đàng hoàng mà bước ra ngoài.
Tôi tin là mình có thể! Nhưng mà… đau họng quá! Haizzz, cũng là vì ngày
hôm qua…
~~~
Học ca chiều 7 giờ mới về, tôi để sách vở trên bàn rồi nằm bò ra giường.
Vẫn là một buổi học mệt mỏi, khi mà mình luôn bị cô lập, cách ly và phải hứng chịu những trò đùa tinh quái. Lần này quyển vở ghi môn Kinh tế học của tôi bị ai đó giấu tận dưới mấy lớp lá rụng đầy ngoài sân trường, và nếu như không có anh bạn bàn trên tốt bụng nhắc cho thì chắc tôi sẽ còn phải lục tung cả 9 tầng lầu lên để tìm nó mất! Bạn phải biết rằng thấy
dạy Kinh tế học của chúng tôi là một người cực kì khó tính, và tiết sau
chính là giờ ông ấy kiểm tra bài chúng tôi. Nhắm mắt lại,càng nghĩ thì
càng thêm buồn… Tôi quyết định đi tắm cho thoải mái thì… bình nóng lạnh
hỏng?! What the hell? Lần trước lúc nhờ bác bảo vệ sửa hộ đường ống nước trong đây, tôi đã nhận được một cái nhìn không mấy thiện cảm rồi. Chắc
hẳn bác ta sẽ nghĩ tôi là kẻ phá hoại =.=”" Giờ thì hay rồi, hôm trước
gọi bác lên sửa cái vòi, hôm sau lại nhờ sửa bình nóng lạnh! Mà bây giờ
cũng đã muộn. Thôi kệ đi! “Gì chứ, 18 tuổi rồi, tắm nước lạnh một lần đã sao?” Và chính cái suy nghĩ ấy đã dẫn đến hậu quả là lúc này đây thật
khó để nói được một câu hoàn chỉnh…
~~~
Như nhận ra sự bất thường của tôi, Ryan hơi cúi đầu:
- Em ốm sao?
- Uhm… Một… chút…
- Đứng đây đợi, anh đi lấy cho em thứ này!
Nói rồi anh ấy chạy đi luôn, khi tôi còn chưa kịp nói không cần vì thuốc
đang ở trong túi tôi đây này =.=” Nhìn theo bóng dáng dần khuất đi của
Ryan, tôi khẽ mỉm cười. Khóc một trận đã đời xong, tâm trạng tôi khá lên hẳn. Hoặc là vì một lý do khác…
Nhưng cuộc sống này vốn là một cuốn phim mà ta không bao giờ đoán biết được
cảnh tiếp theo, cho dù hiện tại có đẹp tươi bao nhiêu đi chăng nữa… Tôi
đâu biết rằng Ryan sẽ không quay trở lại, đâu biết rằng mình sắp làm tổn thương đến trái tim của hai người con trai …
…
- Đan Đan!
Hình như có ai đó gọi mình, giọng nói ấy rất quen thuộc, chỉ là… hiện giờ
tôi không muốn gặp mặt người ấy… Tại sao nhỉ? Thực sự tôi cảm thấy có
chút gì đó rất khó chịu…
- Em còn định tránh mặt anh đến khi nào nữa? – Cổ tay tôi đột nhiên bị giữ lấy, sau đó cả người cũng bị xoay lại.
- Minh Minh…
- Em có biết anh lo lắng thế nào không? Anh đã gọi cho em cả trăm cuộc,
tin nhắn cũng gửi, rồi thì em vẫn không rep lại. Anh còn đến cả phòng kí túc của em… Rốt cuộc thì em đang làm cái gì vậy hả?
Minh Minh nói rất nhiều. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nói nhiều như thế.
Thậm chí nếu không lầm thì giọng nói của anh còn chứa cả sự bất lực,
hoài nghi, lo lắng… Đau lòng, phải, tôi có chút đau lòng khi thấy Minh
Minh như thế, nhưng một lần nữa khung cảnh ngày hôm đó lại hiện lên
trong tôi, nhắc nhở tôi rằng đây không còn là Minh Minh của ngày xưa
nữa… Người con trai đứng trước tôi đây là một hotboy lạnh lùng, vô cảm,
một người mà nếu tức giận thì sẵn sàng làm tất cả, kể cả là làm hại cả
gia đình người khác…
Tôi giằng tay mình ra khỏi Minh Minh, cúi đầu cố lảng tránh ánh mắt của anh…
- Có gì đâu, chắc lúc anh gọi điện thoại em hết pin, và lúc anh đến phòng kí túc của em thì em có việc ra ngoài…
- Điện thoại hết pin cả 5 ngày? Và em 12 giờ đêm không về phòng sao?
Tôi hơi giật mình. Đúng là hôm trước Minh Minh có đến tìm tôi, nhưng tôi cứ ở trong phòng tắt điện giả vờ không có ai, sau đó thì ngủ quên đến sáng hôm sau. Không lẽ Minh Minh cứ đợi thế đến tận 12 giờ đêm sao?
- Anh đã đứng bên ngoài cửa phòng em đến hơn 1 giờ. Susan và Rei đều nói em không ở chỗ họ, vậy em đã đi đâu?
- Em…
Hai tay Minh Minh giữ lấy vai tôi, ghì chặt như thể chỉ cần hơi lỏng ra thì tôi sẽ biến mất vậy… Chặt và đau…
- Anh đã thay đổi rồi…
- Thay đổi?
- Anh không còn là một Minh Minh ấm áp tốt bụng của ngày xưa nữa… Anh…
bây giờ lạnh lùng và đáng sợ lắm…Em… em ghét cái dáng vẻ ấy…
Nói ra những điều này, với tôi quả thực rất khó. Cổ họng đau đến độ giống
như đang ngậm cả một hòn than nóng rát, nhưng vẫn không thể bằng sự thất vọng lớn của tôi với Minh Minh…
- Thì ra là vậy…
- …
- Anh đáng ghét lắm sao?
- Không phải…
- Nhưng em phải biết anh làm tất cả đều là vì em!
- Không cần! Em không cần anh vì em mà làm những việc xấu xa như thế!
- Việc gì?
…
***
- Justin, anh làm tốt lắm!
- Tại sao em phải làm vậy với Lena và gia đình cô ấy?
- Anh không cần biết lý do! Mẹ tôi thuê anh là để anh làm vi