watch sexy videos at nza-vids!
Hotgirls Siêu Quậy

Hotgirls Siêu Quậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328275

Bình chọn: 10.00/10/827 lượt.

áy kia thắng lý trí rồi thì phải? Những hình thức phản kháng, chống cự dường như không còn mà thay vào đó là sự xuôi theo dần dần của nhỏ.

Tay Khánh buông tay nhỏ ra, đưa lên mân mê cái ót cao với vùng da trắng mịn màng. Hai tay nhỏ cũng vòng sang cổ hắn ta mà đáp trả. Hơi thở cả hai ngày càng gấp! Hô hấp dường như quá khó khăn.

Môi Khánh từ từ lần xuống cái cổ trắng, Vi thở một cách khó khăn, ánh mắt có chút gì đó hơi mơ màng. Một chiếc khuy áo sơ-mi của Vi bị tháo ra, tiếp theo là cái thứ hai. Đến khi cái khuy thứ ba vừa bung ra, để lộ rõ từng đường cong trên người nhỏ cùng bộ đồ nội y màu đen thì, dường như lý trí quay trở lại với Vi. Nhỏ dùng hai tay đẩy Khánh ra, gương mặt vẫn còn ửng hồng và nhịp thở có chút gấp gáp.

- Dừng…dừng lại… - Vi vừa thở, vừa nói.

- … - Khánh cũng đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, có điều, mắt không thể rời khỏi người nhỏ. (Tên này biến thái!)

- Anh nhìn cái gì thế? Đồ biến thái, lợi dụng! – Vi căn răng, mắng.

- Anh…xin lỗi… - Khánh ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác.

- Lần sau đừng có hòng mà chạm vào người em nữa. Lần này may mà em dừng kịp chứ không… - Vi lườm nguýt.

- Thì có sao đâu nào? Có gì chịu hậu quả cho em thôi. – Khánh nhún vai.

- Anh điên à? Anh mới 18, còn em thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên đấy nhé! Đừng có ăn nói bậy bạ. – Vi trừng mắt.

- Thì sao nào? Ai dám nói em? Bây giờ cho dù anh với em chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần một lời nói của người lớn thì ai dám cãi? Thế lực của Ngọc Bảo và Hoàng Anh lớn đến mức nào em còn không rõ à?

- Nhưng bây giờ vẫn chưa được. Ít nhất đến năm 18 tuổi thì chúng ta không thể làm thế.

- Tại sao?

- Thứ nhất, em vẫn chưa hạ được Ngô Ngọc. Thứ hai, em vẫn còn trên cương vị là Nam ma nữ. Mặc dù bây giờ chưa bị lộ thân phận nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có. Em không muốn liên luỵ nhiều tới anh. Vả lại nếu lỡ như…em có thai thì sẽ rất phiền phức. Em không muốn sẽ đem lại nguy hiểm cho nó. – Vi cố gắng giải thích.

- …Được…tuỳ vào em cả thôi. – Khánh cười hiền, xoa đầu nhỏ.

- Ưm…trước mắt cứ như thế. Ít nhất sẽ mất hai năm, hoặc có lẽ còn hơn thế nữa.

- Anh chờ được…yên tâm đi em.

- Vâng.

- Vậy giờ chúng ta đi đâu? – Khánh hỏi.

- Về nhà đi anh. Em có hơi mệt. – Vi cười, tay khuy lại ba cái nút áo sơ-mi của mình.

- Được thôi! Chiều ý em. – Khánh nháy mắt, nhấn ga để chiếc xe phóng đi.

11g đêm, bar Rock

Một cô gái gồi ngay quầy bar, cứ liên tục tu ừng ực chai whisky một cách vô tội vạ. Dường như có một nỗi buồn nào có mà cô gái muốn nhờ rượu gột rửa bớt đi.

Một tên con trai nhẹ nhàng bước tới khều vai cô gái. Cô gái đó vung tay làm chai rượu đặt trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan. Chất lỏng màu vàng sẫm cứ từ từ lan rộng ra, nhem nhuốc hết cả sàn gạch lạnh ngắt.

- Hức…gọi... tao…làm gì…hức… - Cô gái say khướt, vừa nói vừa nấc lên vì say, mắt mơ màng.

- Anh chàng ngồi đằng kia nhờ tôi gọi cô. – Tên con trai trả lời ta chỉ về phía bàn vip ở góc bar. Ở đó có một chàng trai đang ngồi nhâm rượu.

- À…cảm ơn…hức…anh cũng đẹp trai đấy…tối nay…đi với em đi... hức… - Cô gái kéo áo tên đó lại gần, hai gương mặt áp sát vào nhau.

- Xin lỗi…tôi…tôi không thể… - Anh chàng liên tục từ chối.

- Sao lại…hức…không? Đi với em đi…hức…mà…nha! – Cô gái vẫn tiếp tục, kéo hắn lại, đặt lên môi một nụ hôn.

- Ưm… - Chàng trai cố gắng đẩy cô gái ra, kiên quyết không chịu hợp tác.

Đến lúc này, cô gái mới tức điên lên. Cô xô thẳng tên đó ra khỏi người, mắt trừng trừng nhìn cậu đầy tức giận. Đôi môi cắn chặt muốn bật cả máu. Cô gái rít lên từng tiếng:

- Không được thì cút! Đừng tưởng tao muốn thế! Nhạt nhẽo. Chăng có tí vị nào cả. Biến khuất mắt tao. Ngay! – Cô gái tức giận, ngay sau đó là chàng trai co giò chẳng thẳng không dám ngoảnh đầu lại.

Tụt xuống khỏi chiếc ghế cao, cô gái đá một phát khiến cái ghế ngã chỏng gọng. Lửa bốc lên ngùn ngụt trên đầu rồi đây này. Không có chỗ trút nên chỉ biết ra tay với cái ghế thôi chứ sao? Thậm chí bây giờ có tên nào có nhã hứng đi gặp Diêm Vương sớm, cô cũng vui lòng cấp passport cho trên đó đi dài hạn. Uống trà đàm đạo với Diêm Vương là một thú vui của những tên ngu ngốc cơ mà? Cô cũng chẳng đành lòng để bọn chúng không toại nguyện.

Sống ở cái xã hội ngoài vòng pháp luật này, muốn sống là phải tàn nhẫn, mà tàn nhẫn là phải thẳng tay dù có phải giết người. Kẻ đó không chết thì sớm muộn cũng tới phiên bản thân mà thôi, ra tay trước vẫn hơn. Vì vậy, nơi đây không tồn tại cái thứ gọi là pháp luật. Mà không tồn tại cái thứ ấy thì đương nhiên là sẽ phải có chết choc. Không những thế mà còn rất thường xuyên.

Bước đi từng bước xiêu vẹo tới chỗ tên con trai ngồi ở bàn vip, cô gái cười khẩy, giọng mỉa mai:

- Không biết…Triệu thiếu gia có nhã hứng gì mà lại gọi tôi tới đây? Tôi nhớ là ngài đã có vợ chưa cưới rồi kia mà? Bảo