watch sexy videos at nza-vids!
Hotgirls Siêu Quậy

Hotgirls Siêu Quậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328135

Bình chọn: 9.5.00/10/813 lượt.

ơn. Không ngờ cô nhóc lại có khả năng tậu chiếc xe “khủng” thế này. Nó thấy thế thì ngạc nhiên hỏi:

- Xe cũ của chị đâu mà thay xe mới rồi?

- Con Audi màu trắng ấy à? Cho vào viện rồi. Ba hôm trước đua xe, hỏng nặng quá. – Thuỵ Dương Nhún vai.

- Chậc…mới dùng 2 tháng… - Nó tặc lưỡi đầy vẻ tiếc rẻ.

- Nếu em thích thì cứ dùng, chị đưa chìa khoá cho. Cũng chẳng hỏng hóc gì nặng. Chỉ bị bể hết đầu xe thôi.

- Chị chạy cái kiểu gì mà xe bể hết thế? – Thảo Anh nhìn Thuỵ Dương, không tin nổi.

- Uống rượu rồi đua xe. Tông thẳng vào cột điện. May mà chẳng sao…

- Cột điện? – Năm người còn lại củng hét.

- Ừ…cũng chẳng có gì to tát.

- Ừ…cũng phải… - Vi chẹp miệng đầy vẻ mỉa mai.

- Ý gì thế con kia? – Thuỵ Dương lại sừng cộ.

- Stop here! Rỗi nhỉ? Chạm mặt là chửi lộn, không chán à? – Nó càu nhàu.

- Hừ… - Vi hậm hực.

- Thôi, sang xe chị đi luôn cho tiện. Đi nhiều xe quá nhà chị không có chỗ chứa hết. – Thuỵ Dương rủ.

- Nhà chị mà không đủ chỗ để có mỗi ba chiếc xe sao? – Nó nhếch môi.

- Hết chỗ rồi. Gara nhà tôi mấy chị chứa đầy xe rồi, còn chỗ đâu mà chứa? Có cần tôi liệt kê ra không? Con An kia là 2 chiếc Audi 1 chiếc moto, con Vi 1 con mui trần 1 con Lexus thêm 1 con moto, Thảo Anh 1 chiếc BMW, Trang 1 chiếc Camry, 1 chiếc mui trần, 1 con moto. Đếm xem bao nhiêu rồi? 7 con oto thêm 3 con moto rồi đấy. Phải chừa chỗ để chị mày để xe nữa chứ? – Dương thở hắt ra, bực bội.

- Nhiều…nhiều vậy? – Hoàng hốt hoàng. Nhà Thuỵ Dương to đến mức chứa hết từng đó ư? Thật ra gia thế Thuỵ Dương là thế nào. Nghe kể đến đây là biết không tầm thường rồi.

- Ừ…tới nhà bà già ấy anh còn giật mình hơn nhiều. – Vi phẩy tay, leo xuống khỏi xe rồi mở cửa xe Dương leo lên như chết chủ.

- Thế nào? Đi được rồi chứ? – Trang hỏi.

- Xuất phát thôi. – Dương búng tay, khởi động xe.

Hoàng đảo mắt lại một lần nữa toàn bộ căn nhà hỏi:

Đây thật sự là nhà em?

Nếu anh không nghĩ thế thì cũng chẳng sao… - Thuỵ Dương vẫn nhắm mắt trả lời.

Cuối cùng thì em là ai. Chỉ làm như hiện tại thì không thể nào có đủ tiền để ở một nơi thế này. – Hoàng như vẫn chưa tin.

Hừ… - Dương khẽ cười nhưng cũng chẳng buồn mở mắt hay giải thích. Mệt mỏi quá đỗi!

Đúng là đần độn. Nếu ai mà cũng... yêu đến mức IQ giảm sút như anh thì chắc tiêu cái thế giới này quá. – Nó lắc đầu đầy cảm thán.

Khen hay chê tôi đấy?

Đến thằng ngu còn biết là tôi đang chê anh. Đúng thật là… - Nó thở dài.

Này…cô…

Con An nó nói đúng quá còn gì? Anh không nhận thấy cái gì à? – Thảo Anh chống cằm nhìn tên con trai trước mặt.

Cái gì là cái gì? – Hoàng thộn mặt.

Ôi trời ơi? Anh có biết tên họ của bà già đấy không? – Vi tức lồng lộn lên, tay chỉ vào mặt Thuỵ Dương.

Này con bé xấc xược kia! Không có phép tắc à? Ai cho chỉ vào mặt người khác như thế? – Thuỵ Dương gắt lên.

Tôi thích thế. Chị làm gì được tôi nào bà già? – Vi hất mặt lên cãi.

Nữa rồi đấy…! – Nó kéo dài giọng.

Hừ…

Tên họ thì liên quan gì tới ở đây? – Hoàng vẫn ngẩn tò te.

Trời ơi là trời…Ngu có chừng mực thôi chứ? Tôi không nghĩ là anh ngu đến mức này! Đọc thử xem tên bà già ấy là gì? – Vi tức nổ đom dóm.

Trương Ngọc Thuỵ Dương. Rồi sao?

Giờ thì đọc đến tên tôi xem.

Trương Ngọc Bảo Vi. – Hoàng vẫn đáp mà gương mặt vẫn tỏ vẻ không hiểu.

Không thấy giống gì à? – Trang đưa lên miệng nhấp một ngụm trà nóng mà cô giúp việc vừa bưng tới rồi hỏi, miệng khẽ cười.

Không! – Hoàng đáp ngon ơ, tỉnh lụi làm cả đám muốn sùi bọt mép.

Ôi trời ơi…ông sinh ra ai mà ngu thế này hở trời? – Thảo Anh hết cách, úp mặt vào hai lòng bàn tay.

Sợ thật… - Nó lắc đầu.

Không lẽ anh không thấy có cái gì giống nhau sao? – Vi bất lực nhìn Hoàng.

Giống cái gì? – Hoàng nghệch mặt.

Anh…! – Vi hết nói nổi.

Giống nhau cái họ Trương Ngọc. Anh làm em xấu hổ chết mất. Hoàng ơi là Hoàng… - Thuỵ Dương vò vò mái tóc, chán nản nói.

Ơ…thế thì sao? – Hoàng lại tiệp tục nói một câu làm cả đám suýt té ghế.

Anh có ngu thì cũng có chưng mực một chút đi nhé. Tôi điên lên với anh rồi đấy! – Vi bực tức ném luôn ly nước cam trên bàn xuống đất làm phát ra một tiếng kêu đinh tai. Và đương nhiên là chỗ nước ấy chễm chệ trên tấm thảm của nhà Thuỵ Dương rồi.

Cái con điên này? Làm cái gì thế? Đổ hết nước cam lên thảm rồi kìa! Ôi trời ơi là trời…tấm thảm da báo mới mua của con… - Thuỵ Dương tiếc rẻ, gắt.

Chị có cần làm ghê thế không? Thì mua tấm khác! – Vi cũng bực tức không kém, gắt lại.

Điên à? Tao mới mua cách đây 2 hôm. Với lại loại này đặc biệt, tao đã phải đặt trước cả năm mới có hàng đấy con quỷ ạ! Giờ thì mày khiến tao phải thay tấm mới rồi. Đúng là xui xẻo. – Thuỵ Dương rít lên từng tiếng, gườm gườm nhìn Vi.

Thì tôi đền. Chị có