
iếp này được đền bù đó”
“Thật á?” – Lam Anh tin ra mặt – “Mà này, cái ông hay đi cùng mày ấy, giống trai Hàn nhể? Hề hề”
Cốc đầu Lam Anh một cái, Hương cau mày nói – “Ăn đi, nói nhiều”
"Au ui, biết rồi mà. Mà tao hỏi nốt một câu được không ? Cái anh mà hôm nào cũng ở đây ấy, trước đây bọn tao có quen nhau à?"
Tay gọt táo của nhỏ dừng chững, đưa đôi mắt buồn lên nhìn Lam Anh làm cô được một phen hú hồn. Hương bất lực nói :
"Không phải chỉ là quen, mà còn rất yêu, yêu nhiều lắm. Ôi con nhỏ này…" - nước mắt Hương đã lã chã rơi.
Lam Anh nghe Hương nói, lại nhìn nhỏ khóc thế kia, hẳn là trước đây đã có những chuyện như lời nhỏ nói. Phải làm sao đây, nếu anh ta đúng là người yêu của cô trước đây, nhưng cô không thể nhớ ra….
Buổi chiều đó, mọi người đến rồi đi, lượt này đến lượt khác, nhưng mô hình chung, Lam Anh chỉ biết cười gượng vì cô không thể nhận ra ai với ai hết. Lúc này, ngồi trong phòng chỉ có một mình với Huân, nhìn anh vẫn tần tảo thu dọn đống quà của mọi người mang đến, trong lòng cô chợt dâng lên cái gì đó xót xa.
"Anh gì ơi…"
Huân không ngừng tay nhưng vẫn trả lời cô : "Gì vậy?"
"Tôi hỏi bạn tôi, thì nó bảo ngày trước anh và tôi thân thiết lắm…" - ngừng nửa nhịp, cô nói tiếp – "như kiểu….yêu rất nhiều đó".
Tay làm việc dừng lại, người anh cũng đứng thẳng nhưng lại là quay lưng về phía cô. Anh không nói gì, hơi thở cũng bình ổn như chờ đợi câu nói tiếp sau của cô.
"Nếu đúng như vậy…thì…tôi thật sự xin lỗi vì…"
"Không phải đâu"
"Dạ?"
"Chúng ta chưa bao giờ yêu nhau cả, nên…"
Ánh sáng của buổi chiều tà càng làm cho khuôn mặt anh thêm cực phẩm, khoảnh khắc anh quay lại nhìn cô và mỉm cười, Lam Anh có thể cảm nhận thấy trái tim cô đập lên liên hồi…và…cái cảm giác trái tim không nghe lời này dường như đã quá đỗi thân thuộc đến nỗi khiến cô không thể mở lời.
"Không phải suy nghĩ và xin lỗi gì hết"
Thời gian thấm thoắt cũng đã được hai tháng, giờ đây Lam Anh đã bình phục nhiều, thể trang tốt, có thể đi lại và vận động mạnh. Duy chỉ có mảng kí ức đen tối ngày nào giờ đã bị cô xóa sổ, không may, tất cả nhân vật và hình ảnh đẹp trộn lẫn trong đó cũng bị cho đi vào quên lãng.
Anh đã thật sự cảm thấy rất buồn, nhưng đâu đó cũng chỉ thoáng qua lại thôi vì có một suy nghĩ khác lớn lao hơn khiến anh cảm thấy: Cô như vậy chính ra lại là sự sắp xếp tuyệt vời của ông trời. Nhớ ngày nào nhìn thấy cô là nhìn thấy nước mắt, nhưng giờ đây anh có thể thoải mái chiêm ngưỡng nụ cười của cô mà không phải tốn công tốn sức giành lấy, có lẽ như vậy tốt hơn nhiều…!
Trên tay là bịch to bịch nhỏ hoa quả và đồ ăn, Huân vừa từ siêu thị trở về thì gặp người đó đang đứng nép ở ngoài cửa phòng bệnh mà nhìn vào bên trong.
“Sao anh không vào?” – Huân bước đến trước mặt Kỳ mà nói
“Không cần, chỉ nhìn thôi được rồi. Vào giờ nhìn thấy tôi, chắc cô ấy còn bệnh hơn”
“Không sao đâu” – Huân khẽ thở dài – “…tôi cứ tưởng anh biết rồi, nhưng...cô ấy không nhớ anh là ai đâu. Nên đây có lẽ là cơ hội tốt cho anh đứng dưới cương vị anh trai đấy”
“Cậu nói gì?” – Kỳ không tin vào tai mình
“Do chấn thương quá nặng nên bị di chứng, cô ấy giờ còn chả nhớ tôi là ai, nên ít nhất tôi cũng có thể tự tin là cô ấy cũng chả biết anh là thằng nào” – Huân nhếch môi cười tinh nghịch rồi chủ động đẩy cửa bước vào.
“A, anh Huân, anh về rồi. Lại đây mà xem, em mới tìm được bộ phim hay lắm, tối anh xem cùng em nhé” – Lam Anh hớn hở khoe ra poster phim cô vừa tìm được trên mạng.
“Tất nhiên rồi. Giờ ăn gì đã nhé. Em chọn đi, ăn gì?” – Huân chìa ra túi hoa quả với đầy đủ loại, lém lỉnh nhìn cô.
“Hừm…nho, nho đi”
Huân mỉm cười, tay lấy ra chùm nho tươi tính đi rửa thì bị Lam Anh níu tay áo giữ lại
“Gì vậy?”
“Em hình như cảm thấy có ai đó bước vào nhưng lại rời đi”
Huân nhìn ra cửa theo hướng Lam Anh chỉ, anh biết là ai, cũng đoán được một phần lý do bỏ đi của Kỳ. Khẽ quay người xoa xoa đầu cô, Huân cười nói:
“Em ngủ lắm vào giờ bị hoa mắt rồi đấy. Anh đi rửa rồi quay lại”
“Ô…ồ”
Kéo cửa phòng lại, Huân nhìn sang bên trái mình, Kỳ vẫn đứng đó, đôi mắt anh ta giờ sọng đỏ…có lẽ vì nước mắt. Bàn tay gân guốc nắm chặt kìm nén mọi sự suy sụp, anh ta cứ đứng đó mà cúi gằm mặt xuống, đến cả mở lời cũng không thể.
“Cà phê bệnh viện không? Tuy hơi chán nhưng uống tạm cũng được”
Đưa anh ta đến khuôn viên nghỉ của bệnh viện, lúc này Huân mới để ý kĩ, khuôn mặt tinh anh cùng những đường nét sắc lạnh giờ không còn. Khuôn mặt của Kỳ giờ đây có phần hốc hác hơn, từ người anh ta tỏa ra mùi thuốc lá, nếu tính sơ qua chắc một ngày ít nhất anh ta phải đốt hết một bao.
“Công việc của anh thế nào?”
“Vẫn ổn” – Kỳ ngả người vào ghế mà cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng không còn sức sống – “Cô ấy bị mất trí nhớ thật rồi sao?”
“Tôi nghĩ như vậy chính ra lại