Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325040

Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.

Kỳ bước đi nhưng chân anh lại mang đầy nặng nhọc. Huân nói đúng, chẳng phải ván bài này anh đã nắm phần thắng chắc trong tay còn gì, gần chục năm trời lên kế hoạch, định đoạt, tính toán, hẳn anh nên vui phải không?

Có chắc...bố anh sẽ vui khi anh làm như thế không?

C.12.3

Bác sĩ nói vết thương của cô ấy quá nặng, nếu tỉnh dậy được đã là may mắn lớn lao…

Tất cả đều chờ đợi vào phép màu…

Một thứ phép màu không có thật nhưng lại là nơi gửi gắm chút niềm tin cuối cùng…

“Cháu nghỉ chút đi, chẳng phải sáng còn phải đi làm sớm sao?” – bà Lan khẽ lay người Huân khi thấy anh ngủ gục bên giường bệnh của Lam Anh.

Huân vì bị lay người mà tỉnh dậy, nhanh chóng lắc đầu lấy lại tỉnh táo, anh quay lại nói với bà Lan – “Cháu không sao, cô cũng nghỉ ngơi đi”

“Lần gặp cháu với mẹ con Duyên, cô không nghĩ Lam Anh và cháu thân thiết đến mức vậy. Cô cũng không nhìn ra, cháu…” – bà Lan nghẹn ngào khi nhớ đến những gì bà đã mù quáng tin tưởng.

Huân lấy chiếc khăn tay đưa cho bà Lan, bàn tay to lớn nắm lấy đôi bàn tay trắng xanh vì bệnh chưa khỏe hẳn của bà Lan như một lời an ủi thay cho những gì phải nói.

Trong anh chỉ cầu mong đến ngày cô ấy tỉnh lại…chỉ vậy thôi!

Quay trở lại công ty, anh luôn cố gắng thu xếp mọi thứ ổn thỏa vào ban ngày để buổi tối có thể vào viện chăm sóc cho Lam Anh, hôm nay cũng không ngoại lệ. Vào đến phòng làm việc một cái, anh liền tay năm tay mười với đống sổ sách số liệu. Tuy nhiên, hôm nay có đặc biệt hơn khi anh được gặp một cơ số con người. Trong lòng khẽ nhủ thầm, hôm nay là ngày đẹp sao mà họ lại đồng loạt đến một lúc như vậy?!

Đầu tiên là “cô dâu tương lai” của anh, Nam Mi. Vẫn với bản mặt kênh kiệu, vẫn với kiểu ăn nói cộc cỡn khó ưa, nhưng chủ đề cuộc nói chuyện lại khiến anh đỡ phần nào ức chế.

“Gặp anh khó thật đấy” – vắt chân chữ ngũ, Nam Mi nhìn thẳng vào mắt anh không chút ngại ngùng.

“Tôi phải làm xong việc còn vào bệnh viện. Có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi nhé”

Nhìn dáng vẻ tập trung không hở lấy một giây nghỉ ngơi, trong lòng Nam Mi khẽ đăng đắng. Từ lúc cô độc chiếm anh đến giờ, chưa bao giờ anh cố gắng làm một điều gì đó như vậy. Cô bảo một anh làm một, cô ngồi đối diện anh liền lập tức đáp ứng bằng khuôn mặt “bắt buộc phải thế”. Giờ nhìn anh như thế này, cố gắng làm mọi thứ để dành chút thời gian quý báu chăm sóc cho gái kia, thật sự Nam Mi đã muốn, cô là Lam Anh, cô là người bị nạn. Nếu là như thế, anh ấy có lo lắng đến mức quên cả mệt nhọc như thế này không?

“Cô ấy sao rồi?”

Tay viết của Huân dừng lại, là anh nghe nhầm hay hôm nay đúng là ngày không bình thường?

“Đừng nhìn chằm chằm như thế? Anh không muốn trả lời cũng được” – đôi má khẽ ửng hồng, Nam Mi hắng giọng nói.

“Vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể chờ thôi!”

“Cũng tốt, đáng đời” – Nam Mi khẽ chu môi nói – “…mà có chuyện này muốn nói với anh. Cái lần mà anh hỏi bàn ăn đầy thức ăn đó có phải tôi làm không ấy? Không phải đâu, đến cả quét nhà thế nào tôi còn không biết, huống chi làm được bàn ăn đầy như thế”

“….” – trong giây phút đó, trong đôi mắt anh chợt đanh lại, đầu chợt quẩn quanh suy nghĩ lại ngày đó.

“Nói chúng là tôi đến đây hôm nay để nói với anh là tôi không muốn cưới anh nữa. Nói thật đúng là mắt tôi mù mới tự dưng nhìn anh ưng thuận, anh á, xấu hoắc, lại còn phải tốn bao nhiêu thời gian mãi mới lết lên được chức phó giám đốc của chi nhánh. Xí, tôi không thèm nhé, tôi á…phải yêu hẳn tổng giám đốc tập đoàn cho anh biết”

Nghe được chữ vào chữ ra, mặt anh ngờ nghệch không chủ đích. Mãi đến lúc tiếng gót giày chạm vào sàn đá kêu lên âm thanh, anh mới hoàn thành được tổng thể được những gì Nam Mi nói. Thời khắc Nam Mi sắp bước ra khỏi căn phòng, Huân chợt lên tiếng:

“Thật tốt khi thấy cô như vậy”

“Đừng có mà nói chuyện với tôi”

Bước ra khỏi phòng làm việc của anh mà lòng cô khó chịu như có ngàn con kiến bò quanh. Chợt thấy trên má man mát, sờ sờ, hóa ra là nước mắt, Nam Mi thở hắt khinh bỉ bản thân – “Mình đúng là điên rồi, phải đi đâu đó cho tinh thần phấn chấn mới được. Đúng, phải đi đâu đó…”

“Cho tôi đi vòng quanh thành phố, càng lâu càng tốt” – Nam Mi nói với bác tài xế, còn đối mắt thì bỏ lưng nơi cửa kính nhìn dòng người đi lại.

Nhớ lại ngày biết tin Lam Anh bị tai nạn phải nằm viện, người đầu tiên cô nghĩ đến không ai khác chính là Huân. Không chờ đợi, cô mau chóng bắt taxi lên căn hộ của anh, nhưng quả đúng như dự đoán, cô được bác bảo vệ nói hai ngày nay không thấy anh về. Dò hỏi được bệnh viên nơi Lam Anh nằm, cô tìm đến phòng bệnh đặc biệt nơi cô ấy đang trị bệnh, nhưng bước chân chỉ có thể dừng lại ở thềm cửa chứ không thể bước vào.

Vì...

Lần đầu tiên cô nhìn thấy con người trước nay luôn bày vẻ mặt lạnh lùng trước mặt cô, luôn dùng những lời lẽ tảng lờ với cô, luôn dành những cử chỉ mang tính chất xã giao nhất cho cô; người đó….đang ôm lấy bàn tay


Disneyland 1972 Love the old s