Snack's 1967
Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325595

Bình chọn: 8.00/10/559 lượt.

đâu, lại đần thộn trước dấu sao chềnh ềnh ở cuối dãy số…Không phải anh hại cô phải thử từ 0 đến 9 đấy chứ?

“TRẦN HUÂN, EM GHÉT ANH, EM GHÉT ANH TRIỆT ĐỂ” – nỗi lòng từ trong bể khổ nội tâm liền được thoát ly ra ngoài bằng tiếng hét vang động trời đất khiến lá cây xào xạc, chim bay tán loạn

Trời nổi giông rồi!

Vì thi xong sớm cũng như gia đình Hương có dự định đi du lịch nước ngoài một tuần nên từ thứ năm cô nàng đã khăn gói quả mướp về thành phố. Đổi lại Lam Anh, cô gọi điện cho mẹ báo ngày về thì nhận được tin sốt dẻo vừa thổi vừa khóc: Bố đi công tác tỉnh mang theo cả xe đi rồi! Con chịu khó đi xe buýt về nhé. Đã đủ đắng lòng, mẹ còn lo sợ cô lười mà bonus thêm một câu đáng cắt ruột cắt gan: Tập dần cho quen con ạ!

Lam Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, một là về thứ bảy hai là về chủ nhật, bởi vì còn cái hẹn với Kỳ, cô không thể phũ phàng với anh ấy được. Vậy mà đâu có để cho cô an nhàn mà đấu tranh nội tâm, chưa nói gì hai đứa trong phòng, cả kí túc ai ai cũng thi nhau dọn dẹp đồ đạc để sẵn sàng lên đường về nhà vào thứ bảy. Nhìn lại bản thân, toàn thân đủng đỉnh, đến cả cái bàn chải đánh răng vẫn còn cắm gọn ghẽ trong cốc, Lam Anh chợt rùng mình nghĩ đến cảnh tượng ở lại kí túc một mình vào ban đêm…Ôi sởn gai ốc!

Vậy là, con người từ bé đến giờ chúa ghét lạc đàn đã mau chóng hùa theo cùng đồng loại túi to túi nhỏ rời “doanh trại”. Cùng lúc đó, Lam Anh chấp nhận cắn răng nhắn một tin vào số điện thoại nước ngoài của Kỳ:

“Mọi người nghỉ giữa kỳ về hết rồi nên em cũng về theo. Nếu anh rảnh trong tuần sau mình gặp được không ạ? Thật sự xin lỗi anh”

Không lâu sau, một tin nhắn bắn đến: “OK em không sao, cũng đang định bảo em thứ hai anh mới về đến Hà Nội. Có gì anh sẽ chủ động liên lạc với em nhé!...À mà về đến nội thành nhớ nhắn tin cho anh yên tâm”

Dường như Lam Anh đọc không kĩ vế sau của tin nhắn, chỉ biết rằng mình không lỡ hẹn thì cô liền vui vẻ quay lại công việc khăn gói lúc trước.

Chiều thứ bảy….

Sân học viện chật đầy sinh viên, người vui vẻ trò chuyện, người nghe nhạc, người nhắn tin, nhưng tất cả bọn họ đều chung một mục đích là tiến ra cổng học viện tìm về với giường yêu. Lam Anh cũng là một trong số đó! Mang tâm trạng vui vẻ, Lam Anh khoan khoái ngẩng mặt hứng lấy những đợt gió lành lạnh nhưng man mác thơm vào đầy khoang mũi….Sắp được về với mẹ rồi!

Đang bước đi rất tự do thoải mái, chợt như có ma lực kiềm giữ đôi bàn chân của cô lại. Mà thứ ma lực ấy lại được phóng ra từ đống lộn nhộn ở đầu cổng học viện này mới ghê! Cảnh tượng trước mắt khiến cô bên trong thì rùng rợn còn bên ngoài mồm miệng đã chấm đất từ lúc nào. Chả phải nói gì đâu nhưng lúc còn đi học cô rất tự tin về gia cảnh nhà không đến nỗi nào của mình, nhưng đối với đống lộn nhộn trước mắt đây thì đúng là “gia cảnh của Lam Anh” chỉ như muối bỏ bể. Người người nhà nhà xe đẹp, đây đây đó đó xế hộp xanh đỏ bảy sắc. Mấy chị khóa trên ở trong cùng kí túc, cô cũng sớm nhận ra là con nhà giàu, nhưng nhìn một thân kiều diễm vàng bạc rủng rỉnh, đoan trang nho nhã ngồi vào ghế lái của chiếc mui trần màu xanh dương…hỏi tại sao con trai thích ngắm chân dài, mà đây còn là chân dài xịn mới đã mắt nhìn chứ!

Người chen người lấn, nhưng chủ yếu cũng là làm sao phô diễn hết tiềm lực tài chính của gia đình, cơ hồ tạo thành một mớ hỗn độn không khác gì đang đứng giữa chợ. Như thế này hỏi sao con mắm lại muốn về sớm! Nhìn một bầy trâu ngựa lóa mắt kích động phụ huynh, lòng ghen tị của mấy bác ấy thể nào cũng “sâu-hai”, rồi vì thế mà sắm lên sắm xuống cho quý tử công chúa nhà mình để sẵn sàng knock out thiên hạ…Tặc lưỡi, dù dùng răng suy nghĩ cũng đoán được đến như thế, đứng lại ở đây chỉ tổ để họ chỉ trỏ này nọ.

Đang định tính ra đầu đường bắt xe buýt, nhưng nhớ ra gì đó, cô lại quay lại. Nheo mắt tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người lộn nhộn, lòng thì tự hỏi: Anh ấy đã về chưa, hay đang bị kẹt trong đống này mà không ra được?. Mải kiễng chân nghển cổ mà cô không để ý anh đã đứng cạnh mình từ lúc nào, cho đến khi anh mở lời thì Lam Anh mới thu hồi toàn bộ nhãn lực về:

“Tìm người quen à?”

Giật mình quay lại, Lam Anh choáng ngợp trước diện mạo mới của Huân. Không còn là một thân đóng bộ ca-ra-vat, áo sơ mi, quần âu nữa; thay vào đó là chiếc quần ka-ki đen vừa vặn, chân đi giày thể thao, mặc bên trong là chiếc áo phông trắng trơn cùng áo khoác có mũ màu xám. Lướt qua mái tóc quen thuộc, nhưng sao từng lọn tóc màu đen ấy càng thêm phần quyến rũ khi anh ấy trong bộ dạng này?!

“Anh, anh không đi xe sao?” – Lam Anh đưa ngón cái về đám xanh đỏ lòe loẹt ở đằng sau

Anh nhìn theo hướng tay cô rồi lại đưa ánh mắt đậu trên khuôn mặt ngây thơ vô số tội – “Tôi không có xe”

“Vậy anh cũng đi xe buýt sao…?” – cô lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ như không thể tin. Là cô không ngờ người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ công tử khó gần này lại giản dị đến bất ngờ như thế

“Chẳng nhẽ đ