
ôi mắt nhắm hờ của anh có thể thấy được dung nhan như nhìn thấy ma của cô ấy giờ này: mắt mở to, tay chân lạnh ngắt, người cứng đờ. Nhưng chính vì thế mà anh rất thỏa mãn…
“Một cô gái ngốc như em, chắc ông trời sẽ không xử tệ đâu”
“Anh Huân…anh vừa…” – Lam Anh rưng rưng đôi mắt nhìn Huân
Đổi lại với sự ngỡ ngàng của Lam Anh, Huân chỉ nhẹ nhếch một bên mày tỏ thái độ không có gì, đôi môi cũng hiện lên nụ cười gió nhàn nhạt.
“Sao nào?”
“Anh…anh…”
Đúng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, theo sau đó là dáng vẻ lấm la lấm lét của đám cùng phòng. Chúng nhìn ngang ngó dọc như kiểu sợ có ai sẽ vì thấy sự bất thường mà tò mò đến hỏi thăm.
“Anh Huân, anh vào an toàn nhưng mà ra không an toàn rồi. Em vừa thấy quản giáo xỉa răng ở ngoài hành lang xong” – Hương thở hổn hển nói với Huân.
“Vậy sao?”
“Có ai bị kẹt mà có thể “vậy sao” được như anh không?” – Hương nhíu mày nhìn anh đang chưng ra cái thái độ như đây chính là địa bàn của anh.
“Tao thấy anh ấy ngồi như thế này còn đỡ nguy hiểm hơn cái mồm của mày đó. Nói to chút đi rồi cả kí túc phá tan phòng mình luôn” – Thúy chỉ chỉ giáo huấn Hương bởi cái mồm như bắc loa của nhỏ, lại nhìn sang Lam Anh đang đơ rồi lại vân vân môi, dường như cô ấy chả để ý gì đến sự xuất hiện của tụi nó – “Anh làm gì mà nó đơ như thế này?”
“Không có” – Huân liếc sang nhìn Lam Anh rồi cũng chủ động đứng dậy – “Có lẽ phải về rồi”
Lúc này Lam Anh mới vì tiếng ồn cộng sự rời đi của anh nên liền choàng tỉnh, cô ngay lập tức đứng dậy nhưng lại rất ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống đất.
“Nhưng…” – Hương chỉ ra bên ngoài
“Không sao, anh trèo ra bằng cửa sổ nhà tắm được” – Huân thảnh thơi đút hai tay túi quần rồi bước vào nơi giúp anh thoát thân.
Ngay sau khi nghe tuyên bố của anh, cả đám như kiến vỡ tổ, người giữ, người chạy vào nhà vệ sinh dọn dẹp, ngay cả Lam Anh đờ đẫn nay cũng lắp hảo tiễn phi một mạch vào nơi che giấu bí mật con gái. Nghe cả lũ loạt xoạt túi giấy rồi lạch cạch vật dụng cá nhân, Huân mím môi để nín không cười. Liếc nhìn trộm cô em đang tay năm tay mười dọn đồ, Huân khẽ nhủ thầm: Như vậy có phải tốt hơn không?
“Anh Huân, cửa sổ nhà vệ sinh cao mà bé nữa, anh ra kiểu gì?” – suy nghĩ bị tiếng của Liên – người giữ trọng trách canh cửa – làm cho gián đoạn.
“Ừm…không sao, anh quen rồi”
“Há…” – Liên thật không tin người như Huân có thể “quen” với việc trèo cửa sổ phòng tắm. Nuốt nước bọt một cái, Liên mới hỏi – “Anh đã vào…nhiều phòng con gái thế rồi…sao?”
Sau câu hỏi đó, trong căn phòng vốn đang vang lên những tiếng động hỗn loạn chợt im bặt đến nỗi con muỗi bay qua cũng có thể nghe rõ. Huân ngạc nhiên nhìn lên tám con mắt đang đổ dồn về phía mình, trong đó có đôi mắt của ai đó mở to nhất lại mang ngàn vạn rối ren nhất đang hướng về phía anh mà dò xét.
“Đừng hiểu lầm” – Huân hơi nhíu mày, hắng giọng nói.
Cộc, cộc, cộc!
Tiếng gõ cửa phòng của quản giáo làm không gian im ắng được dịp quay về với bản chất xáo trộn. Lúc tiếng cô quản giáo là phụ nữ mà giọng như đàn ông cất lên là lúc cả đội như vỡ òa trong cảm xúc, làm đến cả người trước nay lạnh lùng như anh cũng phải hẫng một nhịp tim.
Cộc, cộc, cộc! – “SAO LÂU THẾ MẤY CÔ KIA? LÀM GÌ MỜ ÁM TRONG ĐÓ? MAU MỞ CỬA KHÔNG TÔI CHO TẤT CẢ XÁCH NƯỚC BÂY GIỜ”
Thà nghe sói chu còn đỡ run rẩy hơn khi nghe cô quản giáo cất giọng. Thúy là người láu cá nhất cả bọn nên chịu trách nhiệm ra đàm phán kéo dài thời gian, còn ba bọn cô phụ giúp anh chuồn ra êm thấm. Có lẽ đúng là ký túc nữ nghiêm ngặt nên anh không nghĩ tới cửa sổ này bé hơn ở kí túc nam, làm cho một nửa người ra rồi, còn một nửa thì đang bị kẹt cứng bên trong. Hương, cô, cùng Liên mặc sức đẩy chân rồi đến đẩy mông nhưng vẫn không thấm vào đâu khi nửa người bên ngoài của anh dường như muốn gãy làm đôi, tay bấu chặt lấy tường, mặt nhăn như táo tàu mà không sao dám mở lời.
Thúy đứng giao lưu với cô quản giáo qua cánh cửa, nó dùng hết tất cả những mánh khóe nghĩ được: nào là em đang tìm khóa, nào là em đang đi ra mở cửa thì bị ngã, ba-la ba-la ba-la,…
“AAAA, cô ơi bọn em mở ngay đây, cô không phải tìm thẻ đâu ạ” – Thúy cố nói to cho lũ bên trong nghe thấy.
“Chết cha, nhanh lên, nhanh lên”
Tay chân quấy quả, nếu không phải đang vội thế này, anh nguyện sẽ tự đào hố chôn mình ngay cho đỡ nhục. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh để con gái giúp sức, dù không thể nhìn thấy, nhưng từ tiếng thở hồng hộc cùng những cái đẩy thô bạo, anh cũng hiểu họ cố gắng như thế nào để nhét vòng ba của anh ra.
Sau ngàn lần đẩy kéo, cuối cùng Lam Anh cũng phát hiện ra nguyên nhân bị kẹt là chiếc thắt lưng đẹp đẽ của anh. Đang suy nghĩ giữa có nên tháo nó ra hay không thì tiếng cửa phòng bật mở và tiếng oang oang của quái thú đã thâm nhập vào trong làm cả lũ được một phen rụng tim.
“Anh Huân, em xin lỗi”
Vậy là không chờ đợi thêm, đôi tay nhỏ nhắn nghiệ