
ở sự hoàn hảo về bề ngoài, học thức của cô bạn ấy cũng rất uyên thâm. Mọi câu hỏi, mọi khuất mắc thầy giáo đưa ra đều được cô ấy giải quyết ngon ơ, nên chỉ mới vào lớp được một tiếng mà thầy “Mai-cồ” đã nhớ luôn tên và nói sẽ cộng điểm cho Mi vào cuối kỳ. Khỏi phải nói, cả lớp Quản trị của cô đã choáng như thế nào! Bọn con trai thì nước miếng giờ có thể thành sông, còn con gái thì cán cân giữa “vui vẻ làm bạn” và “GATO” đã lệch hoàn toàn về bên chữ in.
Giờ ăn trưa, Lam Anh cùng Hương có mở lời mời Mi xuống nhà ăn dùng bữa cùng thì nhận được câu trả lời tỉnh bơ như sau:
“Mình không ăn được đồ tập thể, các bạn cứ đi trước đi”
Nói rồi lẳng lặng rút điện thoại ra nhấn nút gọi với nội dung: Tôi nghỉ trưa rồi!
Dù Emerald đa số là con nhà giàu vào học, nhưng phải nói dù có là thiên kim tiểu thư hay đại thiếu gia thì họ cũng rất biết sống cùng tập thể. Nhưng hôm nay, cả khu nhà ăn được dịp chiêm ngưỡng một màn “người hầu và công chúa” có thật! Xung quanh cô gái xinh đẹp là “công chúa” kia, có ba vị áo đen kính đen đứng chắn đằng sau hai bước chân, còn một vị có mái tóc đã bạc thì đứng ngay bên cạnh “công chúa”, mở từng hộp thức ăn với đầy đủ màu sắc bày biện ra trước mặt và chỉ nhìn qua thôi thì món tôm hùm ở góc bàn coi như đắt gấp mười lần xuất ăn của cô rồi.
“Đang nhìn gì vậy?” – Đăng lên tiếng hỏi, có Huân bên cạnh cũng đang mang dĩa cơm của mình đến, có vẻ như hai anh ấy đi từ cửa sau vào nên không nhận ra công chúa đang án ngữ ở cửa trước.
“Món giống bát mỳ đó là gì?” – Lam Anh nheo mắt soi kĩ các món ăn được bài trí bắt mắt và cũng chăm chú nhìn công chúa “ăn hương ăn hoa”.
“Mỳ chăng?” – Hương hít một hơi
“Phải không?
“Là Ramen làm từ Nhật đó, nhưng loại mỳ này rất đặc biệt vì được làm từ nước dùng kiểu Trung, tom yum Thái, mì ramen cao cấp và hai chục loại gia vị bí truyền. Muốn ăn nó phải do đích thân đầu bếp đến từ nhà hàng Fujimaki Gekijyo đến từ Tokyo làm. Giá một bát là…” – Đăng ghé sát vào hai người đang há hốc mồm nghe anh nói – “…chỉ tầm khoảng ba triệu thôi. “Rẻ” lắm!”
Nuốt nước bọt rồi lại nhìn sang bát mỳ vàng như bát mỳ vằn thắn Việt Nam kia, Lam Anh và Hương không khỏi choáng ngợp trước sự bá đạo của người bạn mới.
“Ê, sao anh rành vậy? Có phải cũng toàn ăn những thứ đó không?” – Hương bĩu môi nhìn Đăng nói.
“Không có, chỉ là biết thôi”
Đăng nhún vai trả lời Hương nhưng đôi mắt lại đánh sang nhìn con người từ đầu đến cuối vẫn cắm mặt vào đĩa cơm ăn bên cạnh. Nhìn qua thì có vẻ anh ấy chả quan tâm đến thời cuộc mà chỉ biết ăn và ăn, nhưng nếu để ý ra sẽ thấy những gắp thức ăn của anh đều rời rạc và trong đôi mắt kia đang chứa ngàn chán nản.
Nếu nhìn kỹ ra thì tất cả sinh viên trong phòng ăn đều chưa động đũa một chút nào đến món ăn của mình trừ anh. Người thì mải ngắm nghía như cô, người thì mải ngồi nói ra nói vào, người mải GATO, người mải nghĩ xem làm thế nào để làm quen với công chúa, còn có đôi nào đó thì tập trung tranh cãi đến nỗi quên tất cả.
“Đừng nói với tôi là anh cũng giống bạn ấy nha”
“Ý em giống như thế nào?” – Đăng nhíu mày
“Mà cũng đừng nói là anh quen bạn ấy nhé” – Hương híp mắt soi Đăng một lượt phán xét.
Nhìn thái độ của Hương, Đăng chỉ còn nước cười lấy lệ. Công nhận, con gái có một khả năng hết sức đặc biệt đó là: kể cả là sai mà vẫn có thể làm ra vẻ cho mình đúng được.
“Anh á, sao quen được với cô ấy. Hay để anh ra thử làm quen?” – Đăng xoa cằm suy nghĩ.
“Anh dám…” – như thấy mình lố với cái nhướn người quá cao, Hương liền dịu giọng đánh trống lảng – “Quen ai việc của anh, kệ anh thích làm gì thì làm” – nói rồi nhỏ nhanh chóng thu dọn rồi quay người bước đi.
“Ơ, Hương” – cô thấy nhỏ bỏ đi thì liền gọi lại nhưng ngay lập tức bị Đăng giữ vai – “Để anh lo cô ấy cho, còn em xem có ai ăn sắp bội thực đến nơi rồi kìa” – Đăng híp mắt cười không quên đánh mặt sang anh vẫn đang hùng hục ăn.
Theo anh mắt của Đăng, cô nhìn sang anh đang hết uống nước rồi lại cắm mặt vào ăn, khẽ nhíu mày nhẹ, Lam Anh dịch chuyển từ chỗ mình sang bên anh.
“Anh hôm nay đói lắm à?”
Nghe tiếng của cô, Huân mới nhận ra mình được gần ba mươi phút không ngẩng cổ. Bàn tay gắp lia lịa dừng lại giữa chừng, anh khẽ thở dài một nhịp rồi ngẩng lên nhìn cô.
“Ừm”
“Vậy anh ăn cả phần của em này” – Lam Anh đẩy đồ ăn của cô qua bên anh – “Em no rồi”
Huân mở to mắt nhìn đống thức ăn ngồn ngộn mới được đưa qua, đang định nói gì đó thì trước mắt anh hiện ra khuôn mặt gượng gạo đến biến dạng của Lam Anh làm anh phải nhíu mày một cái.
“Sao vậy?”
“Thật không công bằng!” – Lam Anh bĩu môi.
“Công bằng?”
“Anh nhìn xem” – cô hất mặt hướng của công chúa – “Em tưởng bạn ấy quay ra nhìn em, em vẫy tay chào, hóa ra lại là nhìn anh. Thật không công bằng mà”
Ánh mắt của Huân và Nam Mi chạm nhau trong giây lát, nhưng dường như anh không màng mà ngay lập