Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325433

Bình chọn: 10.00/10/543 lượt.

g quá nhiều nên tính cách không được tốt. Chị cứ nghĩ hai đứa yêu nhau đang định nói em thông cảm cho nó, nhưng…chắc chị nhầm rồi”

Khụy bệt dưới một góc tường, cô không thể bước nỗi được nữa. Ôm chặt lấy trái tim như bị xé nạt, hơi thở bất ổn hòa cùng nước mắt tuôn rơi…Có phải cô đã mang đến tiếp cho anh ấy những chuỗi ngày đau khổ?! Anh ấy chưa bao giờ nói ra những vết thương mình phải trải qua với cô, luôn luôn là động lực cho cô, luôn luôn là bờ vãi vững chắc cho cô thỏa sức ca thán khóc lóc. Vậy mà, nói là bên nhau, cô chưa bao giờ chủ động đưa bờ vai cho anh ấy dựa vào, chưa bao giờ tìm hiểu sao anh ấy lại thành ra như vậy?

Cô đã làm cái quái gì đây…?!

“Tối muộn rồi còn ngồi đây làm gì?"

Lam Anh run rẩy đưa đôi mắt ướt lệ hướng về phía giọng nói trầm ấm mà đầy mê hoặc ấy. Không biết bao nhiêu lần cô muốn nói với anh, anh nên cảm tạ vì ông trời đã tặng anh quá nhiều thứ: giọng nói, khuôn mặt, trí tuệ và cả gia thế. Anh ấy chắc hẳn sẽ thật may mắn trong mắt nhiều người…nhưng thật sự, lại hoàn toàn trái ngược.

Anh không có vẻ gì là thay đổi nhiều, từ người vẫn tỏa ra mùi vị khó gần, đôi mắt vẫn lạnh. Anh vẫn mặc bộ đồng phục ở trường, trên vai vẫn đeo chiếc cặp chéo, tay phải còn cầm một túi đồ, thoáng qua có lẽ là cơm hộp. Ánh đèn đường hắt ngược lại bóng dáng cao cao điềm đạm, anh đứng cách cô một quãng khá xa, đủ để nói là an toàn.

“Sao anh…”

“Em đang ngồi trước cửa nhà anh” – anh hất mặt về phía chiếc cửa sắt xếp đã cũ phía bên cạnh tường cô đang dựa.

“Anh…”

“Muộn rồi, đi một mình không an toàn, nên về đi thôi”

Anh nói đè toàn bộ những gì cô định nói ra, trên tay cầm chùm chìa khóa, anh lướt qua cô vô tình. Nhanh tay kéo cửa sắt, mở cửa gỗ, anh không ngoái lại nhìn cô đến một cái mà rất lẹ kéo cửa lại.

Cô ngây dại nhìn những hành động của anh, cứ như anh dặn dò một cô gái đi lạc, vô cảm xúc, vô biểu đạt và lạnh đến mức khiến cả cơ thể cô run lên. Nghía nhìn qua cửa sắt vào bên trong căn nhà, nó cũ, tường xanh đã loang lỗ những mảng sơn bong, trên đó còn có những vệt vữa nứt và màu sơn không còn mới. Sàn gạch với hoa trang trí kiểu cũ, rất dễ thôi nhìn ra căn nhà có lẽ được xây từ khá lâu rồi. Bộ bàn nước phong cách cũ xưa, nhìn từ cửa vào có thể thấy một chiếc giường nhỏ, tuy nhiên gối và chăn được xếp rất gọn gàng. Cô đã nghĩ là giường của anh, nhưng không, anh chỉ lẳng lặng để hộp cơm lên bàn nước rồi đi theo cầu thang gỗ lên căn gác xép nhỏ. Sực nhớ đến những gì Huyền kể, đây có lẽ là nhà mà anh sống cùng với bà nội trước đó…

Thật nực cười, giờ tình cờ cô lại biết đến nhà của anh, trước đó hoàn toàn cô không quan tâm anh sống ở đâu. Vì thường xuyên gặp nhau trong kí túc nên cô mới không quan tâm như vậy. Nghĩ lại thật quá vô tâm! Lấy dũng khí nói những lời tiếp đây, cô biết thật đáng khinh nhưng cô thật sự rất muốn được nghe anh nói chuyện, một chút thôi đủ vỗ về cô rồi.

“Hôm nay sao anh lại về nhà, không ở trường có sao không?” – qua cánh cửa sắt, cô nói vọng vào.

Lúc này anh đang ở trên gác xép, nhưng cũng vẫn nhàn nhạt đáp lời cô – “Năm hai đang thi nên được nghỉ”

“Đồ ăn trên bàn là của anh sao? Muộn rồi, anh nên ăn gì đó đi”

Lặng thinh…

Sau một hồi lâu, cô cứ nghĩ là anh đã chán trả lời với cô, cũng nghĩ thật vô duyên khi người bỏ anh là cô, giờ lại như con động vật không biết liêm sỉ đứng trước cửa nhà anh mà làm phiền.

“Xin lỗi vì làm phiền, em về đây”

Đi được hai bước thì tiếng cửa sắt đằng sau mở ra làm trái tim cô không hiểu nên mừng hay nên làm sao nữa. Xoay người nhìn lại, thì thấy anh trong bộ dạng quần áo ở nhà, với dép xốp đang đứng phía sau cô.

“Để tôi đưa em về”

“Huân, xin lỗi anh rất nhiều”

Anh khẽ cau mày, thở hắt ra đầy mệt mỏi và bực dọc, anh tiến đến nắm lấy cổ tay cô mà tiến về phía trước - “Tôi còn nhiều việc để làm, không có nhiều thời gian”

Lam Anh bị lực bàn tay anh kéo đi, trong tích tắc đầu óc cô như rỗng tuếch. Đã lâu lắm rồi không được gần anh như thế này, lâu rồi không được bàn tay ấy nắm đi như thế này, lâu rồi không được thưởng thức mùi thơm tự nhiên trên người anh như hôm nay. Không phải là mơ chứ?!

Trên đường vắng lặng chỉ có ánh đèn đường làm bạn, giờ cô mới biết từ nhà cô qua nhà anh không quá xa. Vậy mà trước nay không biết, cô cứ nghĩ anh sống trong một căn biệt thư xa hoa tráng lệ nào đó như Kỳ.

Anh đã bỏ tay cô ra, bóng dáng anh đi trước cao lớn, tuy lặng thinh nhưng thật sự cô cảm thấy rất hạnh phúc. Vươn tay cố chạm lấy anh nhưng lại rụt lại, cô sẽ nhớ lấy anh và có lẽ lần cuối cùng được thấy anh một cách tự do như thế này.

“Sắp đến nhà em rồi, em có thể tự về. Cám ơn anh”

Huân đưa mắt về phía con ngõ trước mắt rồi chầm chậm nói – “Đã đưa về đến đây thì để tôi đưa em về tận nhà”

“Sao anh tốt với em như vậy?”

“…”

“Em đã làm điều có lỗi với anh, sao anh còn tốt với em như vậy? Em nghĩ anh phải


Lamborghini Huracán LP 610-4 t