Polaroid
Kẻ Cướp Tình Yêu

Kẻ Cướp Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324174

Bình chọn: 8.00/10/417 lượt.



_Con
nhỏ này đi đâu vậy chứ?? nói rồi anh đứng thẳng lên rồi tiếp tục đưa mắt tìm kím thế nhưng vẫn không thấy đâu. Chạy được một quãng khá xa Hải
Minh dừng lại giữa khuôn viên bệnh viện. Cái bóng người nhỏ nhắn đang
ngồi co ro dưới sân trong màn sương dày đặc thật khiến người ta phải xót xa. Hải Minh vội bước nhanh đến cạnh Đan:

_Em sao vậy??

Đan ngước đôi mắt ươn ướt lúc này đã dần đỏ hoe lên nhìn Hải Minh:

_Lúc nãy em thấy Thạc Hy!!

Hải Minh sửng sốt:

_Thạc Hy làm gì mà ở đây??

_Em không biết, chỉ là em thấy rất giống anh ấy!!

Hải Minh ngồi xổm xuống đối diện Đan:

_Anh đưa em về phòng nhé??

Đáp lại Hải Minh Đan nhẹ gật đầu đồng ý. Lần đầu tiên cô thấy hụt hẫng ghê
gớm như vậy. Cứ ngỡ như nhìn thấy nhưng rồi hóa ra lại là ảo giác do
chính cô tự tưởng tượng ra. Đan lẳng lặng đứng lên rồi theo Hải Minh về
phòng. Cả đêm hôm đó cô thao thức không ngủ được chỉ vì cái hình bóng
quen thuộc đó cứ lởn vởn trong đầu khiến lòng cồn cào nỗi nhớ.

Dường như cả đêm không ngủ vì trong lòng cứ bức bối không yên cho đến
mãi gần sáng thì Đan mới dần chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ thật say như một
đứa trẻ đang ngon giấc khiến Quân không nỡ đánh thức mặc dù anh đã đến
được một lúc khá lâu. Quân lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường. Đôi mắt anh say sưa ngắm nhìn cái sinh vật đang say giấc ngủ. Bất chợt
anh nhoẽn miệng cười. Nụ cười khiến khuôn mặt anh như tỏa nắng. Có lẽ đã rất lâu rồi anh không cảm thấy thoải mái như bây giờ. Khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Đan. Quân nào ngờ nụ hôn đó đã vô tình đánh thức Đan dậy.
Cô tròn mắt nhìn anh khuôn mặt dần ửng hồng lên ngượng ngùng:

_Anh đến khi nào vậy??

Quân mỉm cười:

_Anh mới đến, em khỏe chưa??

Đan gượng ngồi dậy thì Quân vội ngăn:

_Em cứ nằm đi cho khỏe. Anh sắp đi rồi!!

Đan nhìn anh chàng khó hiểu. Không đáp lại ánh nhìn của Đan Quân nhẹ xoa đầu cô dịu dàng nói:

_Em ngủ tiếp đi, cháo anh để ở đây khi nào dậy thì ăn nhé, anh đi đây!! nói rồi Quân cúi xuống hôn nhẹ vào vầng trán Đan như lời chào tạm biệt rồi
anh chàng bước vội đi. Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mà Đan không
tài nào thấy được.

Sau khi cánh cửa phòng vừa khép lại. Đan ngồi bật dậy:

_Anh ta làm cái trò gì vậy?? Dám “kiss” mình những hai lần!! Đan giận đến
nóng cả mặt. Cô lồm cồm ngồi dậy gói gém đồ đạc vào vali rồi bò vô nhà
vệ sinh làm vệ sinh cá nhân trước khi xuất viện.

“……”

Đan nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh và cái mặt trời đang cố hết sức tỏa
ánh sáng rực rỡ. Suốt ba ngày nằm ì trên giường thật khiến Đan cảm thấy
mình bệnh ngày càng nặng hơn. Chợt cảm thấy nhớ ai kia da diết. Đan bắt
vội một chiếc taxi vừa trờ tới để quay về nhà.

Ngồi trên xe mà
trong lòng phấn khích vô cùng. Taxi vừa dừng lại là Đan chạy một mạch
tới cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại. Đan vội đưa tay chụp lấy cánh
cửa thang máy.

_Xin lỗi, đợi tui với!! nói rồi Đan mau chóng bước vào. Chàng thanh niên phục vụ nhìn Đan khẽ hỏi:

_Quý khách muốn lên tầng mấy??

_Cho tui lên tầng 7!! nghe Đan nói vậy nên anh chàng phục vụ đưa tay lên nhấn vào nút số 7 của thang máy.

Thang máy vừa mở cửa tới tầng 7 là Đan mau chóng bước ra ngay. Cô vội chạy
dọc theo hành lang tới căn hộ của Thạc Hy. Nhìn cánh cửa đóng kín được
khóa hờ hững thật khiến Đan phải hụt hẫng vô cùng.

_Anh ấy không có ở nhà!!Đan lẩm bẩm rồi tựa người vào bức tường đối diện. Đứng được một
lúc thì cô nàng đành ngồi xổm xuống đất nhìn chằm chằm xuống cái viên
gạch có những hoa văn mang hình thù kì quặc. Thời gian lặng lẽ trôi qua
thế mà cái kẻ đó vẫn ngồi đợi một cách ngu xuẩn mặc cho những người đi
ngang nhìn cô đầy thương cảm.

Giọng nói trầm khàn quen thuộc
vang lên khiến Đan ngừng nhìn đăm đăm vào viên gạch và di chuyển ánh mắt ngước lên nhìn anh. Anh có vẻ khó chịu:

_Làm gì ở đây??

_Em chờ anh!!

Một bên mày Thạc Hy nhếch lên đôi chút giọng điệu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cứa vào tim kẻ còn lại:

_Chờ làm gì??

Đan có hơi bối rối. Cô lí nhí đáp:

_Tại em không thấy anh đến đã…!!

Đan chưa kịp nói hết câu thì Thạc Hy vội cắt ngang:

_Tui sẽ không đến nữa. Mau về đi, đừng làm phiền tui!! nói rồi anh quay lưng tra tấm thẻ vào ổ khóa cửa phòng bật mở. Anh mau chóng bước vào rồi
đóng cửa lại. Mặc cho Đan vẫn ngồi đó nhìn theo ngạc nhiên xen lẫn ngỡ
ngàng.

_Em chỉ định nói đã hai ngày anh không đến rồi còn gì!! nói
rồi Đan lẳng lặng đứng dậy rồi bước đi. Vẻ mặt cô nào trở nên khó coi
hơn bao giờ hết.

“_Cười cũng không được mà khóc cũng không xong vậy thì mình phải làm gì??” nói rồi Đan bước nhanh vào thang máy.

Nằm trên giường đôi mắt Đan mở to nhìn Đăm đăm lên cái trần nhà được sơn
màu kem nhạt. Bất chợt điện thoại rung lên bài hát quen thuộc lại vang
lên. Đan khẽ nhíu mày nhìn dòng tin nhắn đang hiện tr