XtGem Forum catalog
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325081

Bình chọn: 9.00/10/508 lượt.

Một nụ hôn sâu, rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào...mặt Dương Lạp đỏ như trái
cà chua chín, người cô nóng ran. Một lúc sau, nụ hôn kết thúc trong tiếng gào
rú của mọi người. Hoàng Hiểu Vương quay mặt đi, mặt cậu ta cũng đỏ không kém.
Lần đầu tiên cái club này thấy cậu ta như vậy nên ai cũng tròn mắt kinh ngạc.

Tên biến thái lại nói:

- Và mời quí cô Jendy trao giải thưởng cho Hoàng Thiếu
gia nào!

“ Người bày ra trò điên rồ này là cô ta sao?” – Dương
Lạp tức giận khi nhìn thấy cô gái ban nãy đang đứng trên sân khấu.

Hoàng Hiểu Vương bước lên
sân khấu, mặt cô ta nhăn vào tức tối, có lẽ cô ta không thể ngờ được người hôn
Dương Lạp lại chính là Hiểu Vương. Hoàng Hiểu Vương tay đút túi quần bước lên,
nhìn cô ta. Cô ta giơ xấp tiền ra trước mặt cậu. Thật đáng kinh ngạc, cậu ta
giật lấy xấp tiền, tung lên trên người cô ta, những tờ tiền bay lất phất khắp
nơi, qua con mắt mở to của cô ta. Những tờ tiền khiến cô ta trở nên thật lố
bịch. Đây là trò hạ nhục kinh khủng nhất từ trước đến nay mà thần dân Club này
được biết. Cậu ghé sát vào tai cô ta, thì thầm:

- Đồ rẻ tiền.

Nói xong, cậu bước xuống
đến bên Dương Lạp và kéo cô ra khỏi club.

Đằng sau, mọi người vẫn
chưa hết ngạc nhiên và cô gái kia vẫn đừng như trời trồng giữa những đồng tiền
đô la mới cứng.

Trên con đường đêm thưa
thớt người, chỉ có bóng của một chàng trai và một cô gái đang lững thững bước
đi, những chiếc lá khô xào xạc kêu, đuổi theo bước chân hai người. Hôm nay trời
không trăng, nhưng ánh sáng mờ nhạt vẫn le lói rọi xuống bóng hai người. Tay
Hoàng Hiểu Vương nắm chặt tay Dương Lạp. Đi đến hàng cây lá đỏ mùa rụng lá,
Dương Lạp bỗng dừng lại, cô bỏ tay cậu.

Cô thấy mình không phải
là người dũng cảm nhưng cũng không đủ kiên nhẫn để giữ một cái gì đó trong tim,
nên việc cô sắp nói ra đây, cô không nghĩ nó quá bồng bột. Có thể là hơi nhanh,
nhưng đối với cảm xúc của cô bây giờ, nó không nhanh chút nào, rất chậm rãi,
rất ngọt ngào.

- Này...

- Gì thế?- Hoàng Hiểu Vương quay lại hỏi.

- Tôi...! – Mặt cô hơi đỏ.

- Sao?

- Tôi thích cậu!

Lúc đó hai người chỉ đứng
cách nhau một bước chân nhưng không hiểu sao Hiểu Vương nghe câu nói đó như
tiếng gió. Không thể hiểu nó là gì.

- Cô nói gì?

- Tôi nói tôi thích cậu! – Dương Lạp hét thật to.

Hoàng Hiểu Vương sững
người, thời khắc đó không gian xung quanh cậu dường như ngừng hoạt động. Em gái
cậu đang nói thích cậu ư? Cái gì thế này, cậu không thể ngạc nhiên hơn được
nữa. Gió thổi mạnh qua hai người, luồn qua kẽ tóc lùa vào gáy khiến cậu run
người. Cậu vẫn không tin những gì Dương Lạp đang nói. Tất cả chỉ là một trò đùa
phải không?

Dương Lạp vẫn đứng yên,
ánh mắt chứa đầy hi vọng và mái tóc tơ của cô không ngớt bay bay theo lọn gió.
Đôi mắt cô khẽ chớp chớp và khuôn miệng xinh xinh khẽ nhếch lên cười, cô nói
như một đứa trẻ nói mớ:

- Tôi thích cậu...thích cậu...

- Cô đang nói đùa phải không hả? – Hoàng Hiểu Vương
gượng cười hỏi lại.

- Tôi không đùa, tôi thích cậu thật mà. Tuy tính cậu
có hơi khùng một tí nhưng cậu rất tốt, rất quan tâm và hay bảo vệ tôi nữa...

- Im đi!- Hoàng Hiểu Vương hét lớn khiến Dương Lạp
giật bắn mình.

- Cô điên rồi, cô biết cô đang nói cái gì không hả?
Rút hết lại cho tôi. – Cậu không giữ được bình tĩnh nữa, lắc mạnh vai Dương Lạp
mà hét lên.

Cô ngước cặp mắt đã ầng
ậc nước lên nhìn Hiểu Vương:

- Không được sao? Cậu không thích tôi sao?

Hoàng Hiểu Vương đơ
người, đối diện với cậu lúc này là em gái của cậu, là người mà cậu yêu quí nhất
cơ mà. Cậu muốn chết ngay tại đây, cậu đã khiến em gái ruột yêu mình ư? Khốn
nạn thật.

- Không. Tôi rất ghét cô!

Dương Lạp đờ người, cô
cúi xuống, câu từ chối của Hoàng Hiểu Vương như rút hết nguồn sinh lực của cô.
Cô giờ đây như một bông hoa héo không sức sống, yếu ớt trong vòng tay của cậu.

- T...thật....sao? – giọng cô run run.

- Đúng vậy! – Câu nói vô cùng lạnh.

Cô vẫn ngước lên nhìn với
ánh mắt đầy niềm tin:

- Cậu nói dối!

- Không! Tôi chẳng nói dối gì cả. Tôi ghét cô! – Hoàng
Hiểu Vương vẫn đăm đăm nhìn em.

- Tôi...tôi rất nhớ cậu, muốn điên lên, cậu biết không
hả? Tôi đã thích cậu mà tôi không hề biết đấy.- Giọng cô đều đều và nhẹ như
tiếng gió.

Từng lời nói của Dương
Lạp như mũi dao cứa mạnh vào trái tim cậu. Sao ông trời lại bất công như vậy?
Sao lại ngang trái như thế này? Cậu như chôn chân tại chỗ, không gì có thể diễn
tả cảm xúc của cậu lúc này đây. Dương Lạp thật ngu ngốc, cô đang tỏ tình với
anh trai mình sao? Sao có thể nghiệt ngã như vậy chứ?

- Tôi biết mà, tôi biết tôi sai rồi, cậu tha thứ cho
tôi đi. Đừng dối lòng nữa.- Dương Lạp cố van nài.

“ Em chẳng sai gì cả? Là anh, là do anh đã khiến em
như vậy, anh ngốc quá phải không?”

- Cô im đi, tôi không muốn thấy mặt cô một lần nào
nữa! – Hoàng Hiểu Vương thét lên