
/>- Thôi tôi mệt lắm.- Hoàng Hiểu Vương buông một câu
lạnh tanh.
- Sao? – Dương Lạp cố tình không nghe rõ.
- Không đi nữa, khổ quá! – Hoàng Hiểu Vương nói to
hơn.
Bây giờ thì sức chịu đựng
của cô cũng đến giới hạn, cô bừng bừng chạy đến, đấm bùm bụp vào lưng hắn hét
lớn cho bớt ấm ức.
- Đau! Cô điên à?
Dương Lạp càng tức hơn,
cô đấm rồi đá thật mạnh vào lưng hắn:
- Khốn kiếp, cậu dám lừa tôi à....a a a......
Hoàng Hiểu Vương đau đớn
vùng dậy, xoa xoa lưng:
- Cô điên rồi! Đau chết được.
- Cậu mà biết đau hả? Đâu, tôi xem nào! – Dương Lạp cố
tình chọc tức cậu ta.
Cô chạy lại cố xem lưng
cậu. Hoàng Hiểu Vương hốt hoảng hất ra:
- Bỏ ra, đừng có đụng vào.
- Hứ, lưng cậu dát vàng chắc, cho tôi xem nào!
- Đã bảo không mà! Cô biến thái hả?– Hoàng Hiểu Vương
tức giận gào lên.
“ Quái lạ, có xem cái lưng thôi mà ghê vậy sao? Lưng
hắn có gì chứ?” – Dương Lạp thầm nghĩ.
Hiểu Vương chạy lên tầng,
nói với xuống:
- Làm cơm đi. Tối đi chỗ khác chơi.
Dương Lạp càng lúc càng thấy khó hiểu, nhưng cô cũng
đành đi nấu cơm cho xong chuyện, trong lòng vẫn chưa hết tức.
Dương
Lạp ngước nhìn căn biệt thự với đủ hướng, căn nhà này dường như được dát bằng
ngọc bích thật. Chúng thật lộng lẫy theo lỗi kiến trúc Châu Âu. Cô chặc lưỡi tiếc
rẻ: “ Nhà giàu nó khác thế đấy!”
Cô nhìn trần nhà cao tít
với chùm bóng đèn màu vàng rất lớn, đây giống một cung điện hơn là cái nhà.
Phía bên trên bức tường đối diện với Dương Lạp còn có một bức tranh khổng lồ
được chạm khắc rất tinh luyện với hình một con thuyền nhiều buồm đang ra khơi.
“ Sao người ta có thể làm được những điều như vậy chứ?” – Dương Lạp ngây ngô
hỏi trong đầu.
- Mặc quần áo vào đi! – Hoàng Hiểu Vương ném một chiếc
váy diêm dúa vào người Dương Lạp, cô quay ra gắt gỏng:
- Tôi vẫn mặc quần áo mà sao phải thay?
- Làm theo đi!
Cô không biết từ khi nào
cô lại cảm thấy lời nói của tên này có sức mạnh khiến cô phải nghe lời như vậy
nữa, cô lặng lẽ đi thay. Chiếc váy khá mỏng, làm lộ đôi vai trần gầy guộc của
cô, nhưng nó thật sự rất đẹp, đẹp hơn hẳn cái váy của Hoàng Hiểu Dy. Đuôi váy
đước làm tua rua về đằng sau trông thật điệu và trên cổ áo còn gắn lông vũ rất
xinh nữa. Cô quay một vòng trước gương tự cười một mình, thật ngớ ngẩn. Cô bước
xuống trước con mắt trầm trồ của Hoàng Hiểu Vương, hắn chớp chớp mắt:
- Cũng được đó chứ?
- Chuyện, tôi mà. – Dương Lạp kiêu căng hất hàm với
cậu ta.
- Thôi tôi gọi taxi rồi, ra đi thôi.
Dương Lạp mải móng đi ra
với chiếc guốc cao quá khổ so với chân, cô loạng choạng bước về phía cửa xe,
mặt méo xệch:
- Giúp tôi với nào!
Hoàng Hiểu Vương đỡ cô
ngồi vào trong xe, miệng cười nham hiểm.
Chiếc xe phóng vụt đi,
ngoài trời tối om, cô không nhìn rõ thứ gì nữa.
- Đi đâu vậy?
- Club.
- Cái gì?
- Là club đó! Cô chưa nghe bao giờ hả?
- Sao lại đến đó?- Dương Lạp bối rối.
- Chơi.
Cô im bặt, hóa ra nơi mà
tên đó bảo hay chính là club, quá thất vọng, cô cứ tưởng nó phải thơ mộng như
cánh đồng hoa oải hương cơ. Chừng 20 phút sau thì đến nơi.
Bước xuống xe, cô ngẩng
mặt nhìn, là nơi lần trước, bên ngoài rõ im lặng nhưng bên trong lại ồn không
tả nổi. Hoàng Hiểu Vương cũng mở cửa xe đi xuống, cô để ý hôm nay hắn cũng ăn
mặc rất bình thường, nhưng từ người hắn lúc nào cũng tỏa ra ánh hào quang rực
rỡ. Một chiếc quần bò đen với cái áo phông đen có hình đôi cánh ở đằng sau càng
khiến hắn trở nên thật cuốn hút. Mái tóc màu hạt dẻ khẽ tung bay trong gió.
Dương Lạp bước loạng choạng vào cửa quán, mấy cô nhân viên chân dài váy ngắn
nhìn thấy che miệng cười. Hoàng Hiểu Vương đi đằng trước cô, gửi vài nụ hôn gió
với hai cô gái rồi lại nhanh chóng bước vào. Dương Lạp cố gắng giữ thăng bằng
rồi bước theo sau.
Vào bên trong, ồn ào
khiến màng nhĩ của cô không thích ứng kịp mà co lại đau đớn. Nhìn thấy Hoàng
Hiểu Vương đã ngồi trên ghế xoay từ bao giờ, cô cũng lại gần nhổm lên ngồi. Cô
thở hồng hộc, người nhễ nhại mồ hôi, đúng là vất vả thật. Cô nhìn xung quanh,
đèn nhấp nháy đủ kiểu, xanh đỏ tím vàng...mọi thứ đều hư hư ảo ảo khiến cô hoa
mắt. Hoàng Hiểu Vương hét to vào tai cô:
- Vui không?
- Không vui gì hết á! – Cô cũng gân cổ hét lại. Hoàng
Hiểu Vương thì thầm gì đó với tay hầu bàn. Một lúc sau hắn bưng ra một chai
rượu vodka và một lí nước ép cam đưa cho Dương Lạp. Cô tròn mắt:
- Cậu uống rượu à?
- Ừ, sở thích của tôi!
Cô cầm li nước khuấy đều
rồi mút hết một nửa cốc, xoay chiếc ghế nhìn về phía sàn. Mắt nheo nheo lại,
lắm loại người quá, nhưng hầu hết là trai trẻ gái non cả. Đúng là ăn chơi mà.
Cô vừa ngậm ống hút vừa chặc lưỡi:
- Cậu thích mấy nơi như thế này à?
- Ừ, rất thú vị mà! – Hoàng Hiểu Vương hét lớn.
Cậu cũng cầm một li rượu quay về đối diện với cô,