80s toys - Atari. I still have
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327714

Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.

t hắn sao? "Tiểu Hồng, nàng nhất định sẽ phải trả giá vì tất cả".

Phong Mạc Vũ sắc mặt tựa hàn băng, trên trán nổi rõ gân xanh rõ rệt, hai bàn
tay xiết chặt thành nắm đấm, mọi người từ xa nhìn thấy đã vội vã tránh
mặt, chỉ sợ lúc này đụng mặt sẽ trở thành oan hồn thế mạng. Trên đường
hắn đi không một ai dám bén bảng lại gần, chỉ có thể lẳng lặng dạt ra
hai bên nhường đường cho hắn đi qua.

Tiểu Hồng rời Xuân Mãn lâu trở về nơi ở của mình. Chẳng hiểu sao hôm nay
trong lòng lại bất an, nhưng cô cũng chẳng quan tâm nhiều, hiện tại cô
đã quá thê thảm rồi, còn phải sợ điều gì nữa chứ. Cô bước rất chậm bởi
lẽ cô không muốn trở về căn nhà đó, nơi ấy quá cô đơn và lạnh lẽo, lại
chứa đựng một mảnh đen ký ức không thể xóa mờ. Dù đi chậm đến mấy thì
cuối cùng cũng đi đến nơi, dù không muốn bước vào vẫn phải bước vào,
chẳng phải ngay từ lúc sinh ra cô vốn đã không có quyền lựa chọn điều gì hay sao.

Tiểu Hồng dừng cước bộ bởi sự
xuất hiện ngoài ý muốn của một người. Hắn ta đứng ngay trước cửa, khuôn
mặt lạnh lẽo đáng sợ, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác. Kể từ khi
hắn xuất hiện Tiểu Hồng chưa từng nhìn thấy biểu cảm đáng sợ như vậy,
cảm giác đối tượng hắn sắp tấn công chính là mình khiến Tiểu Hồng cảnh
giác lùi ra sau vài bước.

- Vừa đi đâu?

Lời nói của hắn vô cùng lãnh khốc, so với người trước kia khác nhau hoàn toàn.

- Ngươi còn dám quay lại?

Hắn không hài lòng, nữ nhân này dám dùng ánh mắt này nhìn hắn, xem ra trước đây hắn đã quá cưng chiều nàng rồi.

- Nói! đi đâu?

Hắn điên thật rồi, hắn lấy tư cách gì mà tra khảo cô? Hắn gây ra chuyện cầm thú như vậy đáng lẽ nên có thái độ ăn năn, nếu không thì cũng đừng xuất hiện trước mặt cô để cô một mình quên đi ký ức đen tối ấy cũng được.
Tại sao lại như vậy? Hắn không những một chút áy náy cũng không có lại
còn dám dùng thái độ như vậy nói chuyện.

- Không liên quan đến ngươi, mau cút đi!

Sắc mặt Phong Mạc Vũ sớm đã tối sầm, hắn vốn không còn kiên nhẫn nói chuyện với Tiểu Hồng, chỉ muốn một tay bóp chết nữ nhân này. "Diễn cũng khá
lắm, để xem sau khi lớp mặt nạ bị vạch trần nàng còn có thái độ như vậy
nữa hay không". Hắn tiến lên cầm chặt một tay cô, sắc mặt hung tợn dữ
dằn.

- Nàng thanh cao đến vậy sao? Một
ngày nằm dưới thân biết bao nam nhân mà rên rỉ, Xuân Mãn lâu trả nàng
bao nhiêu bạc, hay là về hầu hạ bổn vương, đến khi bổn vương hết hứng
thú sẽ trả nàng về với đám nam nhân vô sỉ đó. Nàng nghĩ thế nào?

Tiểu Hồng nhất thời cứng người, giọng nói khinh bỉ của hắn tựa hàng vạn lưỡi dao đâm vào tim cô. Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy? tại sao lại
đặt tự tôn của cô ở dưới chân mà chà đạp như vậy!

- Ngươi cút đi!

Tiểu Hồng cố ngăn không cho bản thân phát ra tiếng khóc nức nhưng cố thế nào cũng không được. Chưa bao giờ cô có cảm giác nhục nhã như vậy, điều này còn do chính nam nhân cô cứu về gây ra, liệu đây có phải báo ứng?

Không để cho Tiểu Hồng có cơ hội phản kháng, Phong Mạc Vũ trực tiếp ôm chặt
nữ nhân vào ngực một mạch trở về Vân vương phủ, tiến vào trong phòng ném cô ngã xuống giường. Cú ném vừa khồi khá mạnh, khiến Tiểu Hồng một thân choáng váng, đến khi tỉnh táo nhận thức được tình hình nguy hiểm của
mình đã quá muộn.

- Ngươi...ngươi định làm gì? Mau thả ta ra!

- Nàng đừng nghĩ đến việc rời khỏi, trừ khi ta chán ghét nàng nếu không
sẽ không ai có thể cứu nàng thoát khỏi đây. Sao vậy, chẳng phải nàng rất biết cách lấy lòng nam nhân hay sao, hãy cho ta xem nàng rên rỉ dưới
thân nam nhân dâm đãng như thế nào. Nói không chừng khi tâm tình ta vui
sẽ phong nàng làm trắc phi, cả đời ăn sung mặc sướng.

Hắn bá đạo cường hãn nữ nhân trước mặt khiến cô không còn đường lui. Tiểu
Hồng căn bản không thể ngăn cản nam nhân này, hắn đã hóa thành quỷ, một
con quỷ khát máu. Cô không còn khả năng nhận thức chuyện gì đang xảy ra, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại từng từ yếu ớt... "ta cầu xin
ngươi.....đừng đối xử với ta như vậy...." cho đến khi đôi mắt trĩu nặng
chìm sâu vào bóng tối.

Đợi khi Tiểu Hồng
tỉnh lại Phong Mạc Vũ đã rời khỏi, chỉ còn lại mình cô đơn độc trong căn phòng xa lạ, toàn thân đau đớn khiến cô không thể phủ nhận tất cả mọi
chuyện đều là sự thật. Lần này cô không khóc bởi nước mắt cô đã sớm cạn, cô quá mệt mỏi rồi. "Tiểu thư, người đến đón em có được không?".

Hoa tỉ từng nói tử huyệt của cô nằm ở ngay bên cổ, khi giao đấu tuyệt đối
không để đối thủ tấn công vào nơi này nếu không sẽ một phát mất mạng. Vì lo sợ võ công của cô yếu kém chưa thể bảo vệ bản thân nên Hoa tỉ đặc
biệt căn dặn kỹ, chỉ không ngờ được chính cô sẽ tự ra tay với mình.

Ừ thì chết, có gì đáng sợ? tiểu thư nhất định đang chờ cô đến chăm sóc.
Tiểu Hồng nở nụ cười thê lương đến đau lòng, chẳng phải cô không muốn
bước tiếp mà vì cô đã cố gắng hết sức rồi, sức lực đã cạn chỉ đành nhắm
mắt xuôi tay.

Ngay lúc cô định xuống tay thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô giật mình buông cây trâm xu