Disneyland 1972 Love the old s
Khi Lướt Qua Nhau

Khi Lướt Qua Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325294

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

mắt một cái, bày ra sự bất mãn.

Trong lúc vô ý hành động mờ ám của cô giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm nhưng lại kiêu ngạo không chịu thừa nhận, người lớn mà lại có hành động mờ ám đáng yêu như thế in hết trong mắt Tịch Lạc Dữ, anh ta khẽ mỉm cười, thậm chí từ đáy lòng có một loại cảm giác thỏa mãn.

Tịch Lạc Dữ muốn đưa cô về nhà, Tống Giai Nam nhìn đồng hồ, “Anh đưa tôi đến đầu phố Trường Ninh là được rồi”.

“Muốn mua đồ sao?”

Tống Giai Nam mỉm cười, “Đi mua điện thoại di động, tôi đã làm mất điện thoại rồi, cũng không thể sử dụng PHS làm việc mãi được, bây giờ, tôi rất dị ứng với PHS, nó vừa reo lên là tóc tôi dựng đứng cả lên, sợ lại bị sai khiến đi đâu đó lấy tin tức nữa”.

“Tôi đưa em đi, tôi có một người bạn làm quản lý ở Suning (2), sẽ có giảm giá nội bộ”.

(2) Suning: Trung tâm mua sắm các mặt hàng điện gia dụng ở Trung Quốc.

Đêm tối mùa đông cũng không có nhiều người, nhân viên bán hàng vẫn rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu kiểu dáng mới nhất cho họ, Tống Giai Nam giải thích: “Tôi chỉ cần một chiếc điện thoại có thao tác đơn giản, có thể gửi tin nhắn, nghe điện thoại, chiếc nào có kiểu dáng gọn gàng và rơi không hỏng ấy”.

Nhân viên bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, Tịch Lạc Dữ có chút bất ngờ nói: “Không cần bất kỳ chức năng nào khác sao, ví dụ như nhạc chuông, hình thức, kiểu dáng, văn bản, video âm nhạc, trò chơi, hay cảm ứng đều tùy tiện sao?”

Tống Giai Nam cười nói: “Anh cho rằng điện thoại di động là máy vi tính sao, tôi dùng để đi làm, đâu cần phải nhiều chức năng như vậy, thôi được rồi, thêm vào kiểu dáng tương đối dễ nhìn là được”.

Cuối cùng cô cũng chọn một chiếc điện thoại di động không đến một ngàn nhân dân tệ, kiểu dáng kinh điển, vừa được bộ phận quản lý giảm giá, thật sự là rất có lợi, cả hai cùng đến sảnh kinh doanh điện thoại di động ở siêu thị để mua sim, lựa chọn nhiều lần mà vẫn không chọn được số vừa ý, Tống Giai Nam than thở: “Nếu có thể lấy lại số điện thoại trước kia về thì thật là tốt”.

Anh chàng đẹp trai ở sảnh kinh doanh rất nhiệt tình: “Có thể làm lại, nhưng mà thủ tục hơi phiền phức một chút, cô cần vì công việc sao?” Vừa nói, lại định lấy những giấy làm thủ tục kia ra, Tịch Lạc Dữ vừa định tiếp nhận, Tống Giai Nam lại ngăn cản.

Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Bỏ đi, cái đó phức tạp quá, tôi đang cần dùng gấp”.

Anh chàng đẹp trai cũng cười cười, “Số điện thoại của chúng tôi ở đây bị quản lý tương đối nghiêm ngặt, mua số cũng rất phiền phức, xử phạt càng phiền phức hơn, rất nhiều người thà bị xử phạt còn hơn là làm lại, trừ khi dãy số kia có ý nghĩa đặc biệt”.

Tịch Lạc Dữ không nói chuyện đã lâu bỗng nhiên lên tiếng hỏi ngược lại: “Dãy số có ý nghĩa đặc biệt?”

Lời vẫn chưa dứt, liền nghe thấy âm thanh rất nhỏ nhưng lại rất chói tai vang lên, một đường bút ký tên đã hiện lên lá đơn trên bàn làm việc, Tống Giai Nam cảm thấy xấu hổ vẫy vẫy tay: “Trời đang rất lạnh, tay cũng bị đông cứng rồi, chữ cũng không viết ra được”.

Nụ cười của cô trong sáng vô tư, thế nhưng trong đôi mắt như có một màn sương mờ ảo, làm thế nào cũng không thể nhìn rõ tận đáy lòng cô, trong nháy mắt, có một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng Tịch Lạc Dữ, anh ta không khỏi nhìn cô vài lần.

Anh chàng đẹp trai rất tích cực nhìn màn hình máy vi tính để chọn số, anh chàng chỉ lên màn hình hỏi: “Mã số này thế nào, 0908, rất giống mã số ở ký trúc xá trước kia của chúng tôi, vừa thuận tiện, vừa dễ nhớ”.

Tống Giai Nam yên lặng đưa mắt nhìn một lúc, đột nhiên bật cười: “Vậy thì số này đi, thật sự rất dễ nhớ”.

Anh chàng đẹp trai rất vui vẻ, vừa thông thạo đóng dấu nghiệp vụ lên đơn, vừa cùng tán dóc với bọn họ, Tống Giai Nam yên lặng lắng nghe âm thanh đóng dấu “cộp cộp”, những chỗ trống trên tờ đơn được điền vào, lúc cô bước ra ngoài thì phía trên đã được ghi đầy chữ, trên đó có tên của cô cùng với số điện thoại di động, còn có mã số 0908 ở phía cuối, cô khẽ thở dài một hơi.

Mở chiếc sim điện thoại mới tinh ra, cắt đứt tất cả những liên lạc với quá khứ, ngay cả đầu mối cuối cùng để Tô Lập có thể tìm được cô cũng bị đích thân cô kết thúc, dường như đó chính là ánh sáng hy vọng cuối cùng từ đáy lòng cô, rồi lại bị chính tay cô dập tắt, một chút tro tàn đã bốc cháy vẫn còn âm ỉ nóng đang nằm rải rác ở giữa lòng bàn tay cô, nhưng cũng giống như trong nháy mắt có một sự giải thoát cho những ham muốn của bản thân.

Cô muốn lựa chọn sự ấm áp ở kiếp này, muốn quên những gì đã trải qua trong hiện thực, nhưng lại dùng một phương thức khác để bản thân được đắm chìm trong ký ức điên loạn của mình.

Năm đó, khoảng cách giữa hai lớp 11/9 và 11/8 chẳng qua chỉ là một bức tường, nhưng sự mong mỏi không được đặt ở ánh mắt, mà nó là tình yêu được chôn giấu ở tận đáy lòng.

Là không có cơ hội làm quen, hay là không có dũng khí để nói ra, chính bản thân cô cũng không biết.

A, 0908, Tống Giai