
dài theo bước đi, dường như cảm giác được khoảng cách giữa hai người ngày một xa, chàng trai đi phía trước chợt dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“A -----” Ngược lại Tống Giai Nam có chút lúng túng: “Cái đó, tôi về tòa soạn, có một số việc”.
“Ừh”. Anh lạnh nhạt trả lời một tiếng, đôi mắt kia giấu diếm ý cười, đáng tiếc là Tống Giai Nam căn bản không chú ý đến, ánh mắt của cô nhấp nháy, tựa như một cô gái đang phạm phải sai lầm không ngừng lo lắng, thậm chí tay cô còn nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay bất an bấu vào lòng bàn tay: “Tôi về tòa soạn”.
“Ừh”. Vẫn là câu trả lời vô cùng thản nhiên.
“Ừh” cái gì, Tống Giai Nam chợt phát hiện ở trước mặt Tô Lập cô thật sự không thể mở miệng, không chờ cô biểu đạt rõ ràng hơn, chàng trai trước mặt đã thản nhiên trả lời: “Tôi biết, tôi đưa cô về tòa soạn”.
Có phải cô nên hành động theo bản năng lui về sau một bước, sau đó xua tay và miệng luôn nói không cần, rồi lại bắt một chiếc taxi rời khỏi nơi đang khiến người khác hít thở không thông này hay không. Nhưng ma xui quỷ khiến, cô lại cảm thấy cổ họng của chính mình đột nhiên có một luồng khí nhẹ nhàng chậm rãi bật ra ngoài, đến tai lại biến thành một thanh âm: “Được”.
Là lý trí phản bội tình cảm, hay là cảm giác đã làm chủ lý trí, bản thân cô cũng không thể lý giải rõ được.
Chẳng qua là mỗi một bước đi giống như đang ở trong giấc mộng, cảnh sắc tươi đẹp ghé qua trong ngày đông, tựa như những năm tháng thanh xuân đang lan tỏa khắp nơi, làn gió thổi bung tóc anh trong ánh mặt trời, anh và chàng trai cô độc ưu sầu ngẩng đầu lên nhìn trời trong ký ức của cô không khác nhau là mấy.
Bỗng nhiên cô bắt đầu cảm thấy vui mừng vì thời gian đã chiếu cố cho cả Tô Lập và cô.
Anh chạy một chiếc xe BMW màu trắng, lúc Tống Giai Nam chạy tin cho mục giải trí cũng đã không ít lần thấy loại xe này, phong cách trầm ổn, rất giống với tính cách của Tô Lập, bất chợt cô nhớ đến buổi tối trước đó, lúc cô gặp Phương Ngôn Án ở phố ẩm thực cũng là chiếc xe này.
Nếu như lúc đó cô chú ý một chút, cô có thể gặp anh sớm hơn hay không, hay cô lại đưa bản thân mình vào một tình cảnh không thể tha thứ và tự trách sớm hơn, thật ra, bọn họ cách nhau quá xa, chẳng qua là bản thân cô đang chơi một trò chơi bế tắc mà thôi.
Cục diện bế tắc như vậy không oán trách ai được, đầu sỏ gây nên chính là bản thân cô.
Cô khẽ ngửa đầu ra sau, bờ vai mệt mỏi được thư giãn, trong xe của Tô Lập rất sạch sẽ, có hương hoa nhài nhàn nhạt, cô thầm nghĩ không biết nơi nào trong xe đã tạo ra mùi hương này.
Ánh mắt cô len lén nhìn sang, anh đang chuyên tâm lái xe, Tống Giai Nam cảm thấy lúc này giữa bọn họ không có đề tài gì để nói, cô đành phải đưa mắt nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, nhìn cây ngô đồng trên đường, nhìn người đi đường, nhìn dòng xe qua lại.
Nội tâm đang vòng vèo biến chuyển hàng trăm lần, trong lúc nhất thời, cô lại cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Chiếc BMW chậm rãi dừng lại ở trước cửa tòa soạn, Tống Giai Nam mấp máy môi theo thói quen, mi mắt cô cụp xuống: “Cám ơn anh”.
“Không cần cám ơn”. Lời nói đơn giản, thái độ lịch sự nhưng lại xa cách, anh quay đầu nhìn thoáng qua Tống Giai Nam, nói tiếp: “Phương Ngôn Án, có thể phiền cô một chút được không”.
Cánh tay kéo cửa xe thu về, cô cảm thấy trước mắt mình trở nên mờ mịt: “Sao?”
“Chị họ của Phương Ngôn Án, cũng chính là chị ruột của tôi, có lẽ tôi thuyết phục bên đó không dễ cho lắm, phương pháp tốt nhất là trước tiên nên tạm thời để Phương Ngôn Án chuyển mục, tôi nghĩ, nếu để cho nó chuyển sang cùng mục với cô, có lẽ nó sẽ không quá phản đổi, hơn nữa…” Anh dừng lại một chút: “Nếu như cô dẫn dắt nó, tôi cũng yên tâm hơn nhiều”.
Tống Giai Nam mỉm cười, cô khẽ gật đầu: “Uhm, không thành vấn đề”. Sau đó cô mở cửa xe: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, cám ơn anh đã đưa tôi đến đây”.
Một chân cô vừa bước xuống, đã có âm thanh gọi trở lại: “Tống Giai Nam, tôi còn một yêu cầu hơi quá đáng nữa”.
Lần này cô nghi hoặc quay đầu, đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Tô Lập: “Lúc Phương Ngôn Án nằm viện, có thể phiền cô đến thăm nó nhiều hơn một chút được không?”
Đợi đến lúc Tống Giai Nam đi xa, chiếc BMW hào nhoáng rẽ vào một con đường, chạy ra khỏi sân lớn của tòa soạn, vừa chạy vào đường cao tốc Thượng Hải, anh rẽ vào một chỗ, chiếc xe chầm chậm đỗ lại ven đường.
Tô Lập bước xuống, đi đến một sạp bán báo nhỏ bên cạnh, trên kệ trưng bày đủ loại tạp chí và báo, người bán báo bắt chuyện với anh: “Chàng trai, muốn tìm gì, muốn mua báo chiều hả?”
“Evening City”. Anh lấy ví tiền ra, sau đó suy nghĩ một chút: “Chú ơi, chỗ của chú còn thừa lại những số báo không bán được không ạ?”
“Cái gì bán còn thừa lại? Cậu nói số mấy ngày trước à”. Người bán báo rất nhiệt tình: “Để tôi tìm thử xem, cậu chờ một chút, báo Evening City này bán được lắm, số lượng phát hành nhiều nhất, mỗi ngày bán hết không hề