XtGem Forum catalog
Khi Lướt Qua Nhau

Khi Lướt Qua Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325671

Bình chọn: 7.00/10/567 lượt.

>
“Bản đồ Google, rà một chút là ra ngay, may mắn là lúc ấy tôi còn mở máy vi tính, nếu không đã vô cùng mất mặt rồi, lần sau, nếu trong xe không có GPRS, nhất định là phải mang theo một chiếc máy tính bảng để có thể lên mạng”. Tống Giai Nam cười nói, thuận tay lật báo trên bàn ra, cô thấy trên mục giải trí có bài viết về Trương Bá Chi sau khi kết hôn, ngay lập tức, tâm tư liền bay đến tờ báo.

Phương Ngôn Án cười hv ha: “Chị Giai Nam, chị thật sự là quá informative (1) rồi!”

(1) Informative: Cung cấp nhiều tin tức

Cô cũng không chú ý đến thể diện, dương dương tự đắc trả lời: “Đúng vậy, ôi, tôi muốn được làm tebase (2), vừa không cần lưu trữ, vừa có thể được đổi mới để phù hợp với tình hình thực tế, quả thật là một kho dữ liệu hoàn mỹ”.

(2) tabase: Cơ sở dữ liệu

Phương Ngôn Án đang uống một ngụm nước liền phụt ra toàn bộ trên nền đất: “Đùa sao, em cũng chưa từng biết chị còn có một mặt khác như thế”.

Cô gấp báo lại, đứng dậy đi rót nước, sau đó tiện thể cúi đầu nhìn vết thương của Phương Ngôn Án: “Vết thương rất dài, nhưng may mà cũng không sâu lắm, lúc nào có thể cắt chỉ?”

“Hai ngày nữa được cắt chỉ rồi”. Phương Ngôn Án cúi đầu, dáng vẻ ngoan hiền khiến Tống Giai Nax cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu, cô thuận tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của cậu ấy: “Lần sau, lúc đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, cậu không thích hợp với vai diễn anh hùng cứu mỹ nhân đâu”.

“Vậy em thích hợp với nhân vật nào?”

Tống Giai Nam kéo ghế đến ngồi gần: “Cậu à, thích hợp làm người qua đường Ất , Giáp, là vai hết lần này đến lần khác không làm chủ được sinh mạng”.

Cô suy nghĩ thêm một chút rồi bổ sung: “Hoặc là dạng nhân vật làm bia đỡ đạn ấy”.

Phương Ngôn Án bật cười, cười xong bỗng chốc vẻ mặt trở nên cứng nhắc, dáng vẻ dường như rất nghiêm túc: “Chị Giai Nam, chị làm phóng viên chưa bao gặp phải tình huống như vậy sao?”

Tống Giai Nam suy nghĩ một lúc: “Có, tôi nhớ rất rõ, năm ngoái, vào tháng một tôi có đi đưa tin về sự kiện sản xuất thịt lợn trái phép, khi đó, tôi vẫn còn thực tập ở đài phát thanh thành phố, lúc đó tôi đang lén chụp ảnh, chụp xong đúng lúc phát hiện xe mua hàng, sếp của chúng tôi bảo lấy xe đuổi theo, xem thử rốt cuộc xe này vận chuyển thịt lợn đi đâu, kết quả là sống chết cũng không đuổi theo được”.

“Chúng tôi vừa khởi động xe chạy với tốc độ cao, thì có người trực điện thoại gọi điện thoại nói cho chúng tôi biết, trong thôn có người nói cho anh ta biết, ngay từ đầu khi chúng tôi vừa đuổi theo,người buôn thịt lợn trái phép kia đã phát hiện ra rồi, sau đó gọi mười mấy người mổ lợn làm thuê, mang theo gậy, o mổ lợn, lấy hai chiếc xe liều mạng đuổi theo chúng tôi, nên cuối cùng chúng tôi không đuổi theo nữa”.

Cô nói với thái độ dửng dưng, Phương Ngôn Án nghe đến mức mí mắt giật giật: “Sau khi trở về đài phát thanh thành phố, bọn tôi nghĩ lại cũng may là bọn tôi không đuổi theo chiếc xe đó, nếu thật sự đuổi theo, giữa lúc đang lấy tin, rất có thể bị đập một gậy ở phía sau, theo đúng như lương tâm cầm thú mê muội của bọn họ thì không phải là không có khả năng”.

Phương Ngôn Án sụt sùi: “Nghiêm trọng đến thế à, so với vết thương này của em thì kinh khủng hơn nhiều”.

“Bây giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi đến tòa soạn những trường hợp nguy hiểm như thế này cũng ít hơn, nhưng cũng không phải là không có”. Tống Giai Nam vừa định dặn dò Phương Ngôn Án về vấn đề an toàn một lần nữa, vẫn chưa mở miệng, chợt nghe Phương Ngôn Án nói: “Anh, anh đến lúc nào vậy, sao đứng ở cửa không vào?”

Tô Lập đến?

Tống Giai Nam quay đầu nhìn anh, anh mặc một bộ quần áo màu trắng rất thoải xái, càng làm tôn lên vẻ thon gầy của anh, gương mặt trắng nõn hình như bị gió đêm thổi lạnh để lộ ra vẻ hơi ửng đỏ, thêm vào đó là sự tức giận bị kiềm nén.

“Nói gì vậy?” Anh thờ ơ hỏi, tùy ý bước đến đứng gần cô, cũng cúi đầu fem vết thương của Phương Ngôn Án, khiến cho Phương Ngôn Án buồn bực kháng nghị: “Sao lúc vào đây ai cũng phải nhìn người em từ trên xuống dưới một lần vậy, giống như lợn sắp bị kéo đến lò mổ”.

Bình thường đã quen đùa giỡn với Phương Ngôn Án, Tống Giai Nam không cần suy nghĩ nhiều, cô liền bật thốt lên: “Sợ cậu bị phù thũng thôi!”

Phương Ngôn Án lập tức bật cười lớn, dường như lại nhớ đến sự kiện thoát chết vừa rồi của Tống Giai Nam, càng không thể ngừng cười, cười đến mức làm động đến vết thương khiến mình bị đau, cậu ấy đỡ lấy thắt lưng, than thở rồi lại cười, chỉ có Tô Lập, anh hơi giật mình một chút, sau đó lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, Tống Giai Nam thấy anh không nói gì, khóe miệng cô không tự chủ được mà cong lên, nụ cười khẽ tỏa sáng.

Phương Ngôn Án cười thỏa mãn xong, thì nằm gục ở trong chăn không chịu ngồi dậy, cậu ấy nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tống Giai Nam: “Chị Giai Nam, hôm nay em mới phát hiện chị hài hước đến như vậy, lần đầu tiên gặp chị, em nghĩ xong rồi là một người nhàm chán, sau này chắc là