
n lại gần, đưa đôi bàn tay…à thì có thể nói là đôi tay vô cùng hoàn mỹ, tay hắn đặt lên tóc tôi.
Rồi nhẹ nhàng đi ra phía sau lưng tôi…
-Gì vậy, ông định làm cái gì dọ!! Định làm gì xấu xa nữa hả…
Hắn cứ lặng lẽ đứng sau lưng tôi, không nói gì , cho đến khi lấy trong túi ra một thứ rất quen thuộc với con gái “Đồ cột tóc”
Rất điêu luyện, hắn nhẹ nhàng chia mái tóc dài đen mượt của tôi ra làm ba phần rồi… phần này đặt lên rồi phần kia luồn quá…
Hắn…hắn đang thắt bính cho tôi sao… Hắn biết làm à! Trời ơi! Làm còn đẹp hơn tôi nữa .
-Hahaha đẹp ghê chưa, tôi phải đi kiêu chị quản gia trong nhà chỉ cho đó… Bà hân hạnh lắm mới được người đẹp như tôi làm cho đó…
Bảo Châu à! Tỉnh lại nào, không được để những lời ngon ngọt kia xâm chiếm tâm trí được…
Nhưng thôi rồi, cái má tôi nó cứ nóng đỏ lên… Ai cầm ca nước đổ lên hạ nhiệt dùm tôi coi…
-Mà nè, sao ông có thể thắng được tôi chứ??
Hahaha…Hắn cười, cái nụ cười “tự sướng” của hắn… không còn gì để diễn tả được.
-Thử xem giữa võ 7năm với 10năm ai thắng.
10năm? Không lẽ hắn là…võ…nhưng những lần trước thì sao…..Tôi hoàn tòan mơ hồ…
“Hải!” Bỗng từ đâu giọng nói ai đó vang lên.
Hắn quay sang nhìn tôi! Ế…không phải tôi kêu đâu nha. Có gì để nói đâu chớ.Đang suy nghĩ về nước Mỹ mò.
Rồi bốn con mắt lại hướng về ai đó. Một người phụ nữ rất… Sao ta? À chỉ có thể giải thích bằng 2từ: Đẹp&Giàu (*¯︶¯*)
“Mẹ” Hắn nói sao?Mẹ của Tiết Hải đây sao?
-Bà đi ra xe đi, tôi có việc 1chút
Hắn nói rồi chạy lại chỗ người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ ấy…
Tôi rất “Đại” nhưng lại là “bé ngoan” nha…nghe lời và bước ra khỏi khu mua sắm, đợi hắn trong xe…
-Cái thằng trời đánh này, có bạn gái rồi cũng không chịu nói với mẹ nữa….
Vừa nói bà ấy vừa đánh yêu hắn… Hai mẹ con rất nhí nhảnh như nhau(^▽^)
– Ọp ma à, từ từ rồi con sẽ ra mắt mà, vậy mới bất ngờ chứ… Nha nha nha, mama ráng đợi há
Cái khuôn mặt ” cún con” của hắn người ngoài nhìn vào còn muốn yếu lòng huống chi bà ấy…
-Thôi thôi rồi con ơi, ta hiểu rồi. Mà hai đứa định đi đâu đó…
-Hahaha…
“Đi đến nơi mà con sẽ khiến cô ấy thành bạn gái của con!!!”
End chap.
——————————–
Heo rất xin lỗi vì để các rds hóng chap mới quá lâu, vì Heo bị bà cô dô duyên tịch thu đt 1tuần nên những ngày vừa qua Heo đã sống trong đau khổ…
Rất lâu, có lẽ văn chữ sẽ mất vài cái nên mọi người thông cảm nha
Bên trong chiếc xe, tôi thẳng cẳng mà nằm, ngồi đủ thứ kiểu, vô cùng thoải mái… Nhưng cái thứ gọi là thời gian đang làm tôi vô cùng sùng máu.
-Tu trong đó hay sao mà lâu vậy trời???
Trong cái chiếc xe bự như vậy á mà lại để một cô gái xinh đẹp như tôi ở đây à? Hên là chị đây là dân võ bả…
À mà thôi, nhắc tới đây là mất cái hứng hà. Vậy là hắn học võ 10năm sao? Vậy tại sao lần nào cũng giả bộ để bị người ta đánh là thế nào???
Cái đầu tôi bây giờ cứ Vì sao?không thì cũng Tại sao?
Ayy… bỏ qua hết đi, dù sao cũng bị hắn lừa rồi nên giờ có nói có chửi lại cũng bằng không thôi.
Đó, cái nỗi khổ của mấy đứa não phẳng là đây.
Nhưng nãy đến giờ ,cái đầu được bản thân mình mệnh danh là khá thông minh của tôi mới hoạt động nha…
Why?Sao tôi phải mặc cái bộ đồng phục này chứ?! Hay hắn lại có âm mưu gì, phải đề phòng cẩn thận mới được…
*Tôi loay hoay qua lại, nào là ngó cửa xe nào là hai tay che ngực lại. Cái cảnh tượng như thể sắp bị ăn trộm tới nơi vậy*
-Em bị gì vậy???
~”Chíp chíp” con chim bay qua, ba chấm~
-Á! Anh Bảo, sao anh lại ở trên xe này.
Ôi giật cả mình, đang ngồi suy nghĩ, một dáng vẻ vô cùng tri thức vậy mà hết hồn…
-Trời! Anh ngồi đây lúc cậu chủ và em dô khu mua sắm rồi… Ý là em nãy giờ không thấy anh sao, sự hiện diện của anh không được em chú ý rồi…
Tôi cười, cười cho bớt nhục đó, nảy giờ bản thân y hệt đứa “tự kỉ”.Lúc thì chà chà muốn nát cái đầu, lúc thì xoa càm, ngồi nói một mình. Ấy thế mà được anh Bảo đây nhìn hết từ ngọn đến cành…
Hang ơi! Em đâu rồi, cho chị trốn vào cái….o(╯□╰)o
-Vậy chúng ta đi nha…Đang trong lúc hoang mang cho cái “lòng tự trọng” của Trần Bảo Châu này thì..
Đi? Đâu? Ôi giờ ơi, làm ơn đi một lần thôi, một lần đi “tác giả” cho con Châu này biết hắn sẽ định bày trò gì đi… Ơ mà… Hắn thì sao…Trong đó.
-Anh Bảo…Hải…còn…còn..n
Ế… sao cà lâm luôn rồi, cơ mà anh Bảo có nghe không đó. Sao im lặng như chết vậy…
“Anh còn sống không đó?”
À..à… lúc tôi nói mà không ai nghe là thế nào, thế là em đã được phẩn nộ, ngồi cà lâm như con điên thế mà không trả lời….
-Trời ơi, cô nương ơi, cậu Hải dặn là đưa em đến địa điểm tiếp theo trước, cậu ấy sẽ tới sau…
Anh Bảo bức xúc tung hoành sau một hồi im hơi lặng tiếng.
-Muahaaaaaa…Dạ, em biết rồi. Anh cứ..tiếp tục..lái xe