Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214095

Bình chọn: 10.00/10/1409 lượt.

ắng.

Cậu lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trong tay.

“Nếu như tự anh tìm ra…, em sẽ lại chấp nhận nó chứ?”

- Găng tay của em đâu?

- Ơ… thôi chết, em để quên ở bên ngoài bờ hồ rồi. Để

em quay lại lấy. – Nó giật mình nhìn đôi bàn tay trắng toát của mình.

- Thôi, dùng của anh đi. Mà… anh không nghĩ em sẽ yên ổn sau khi bước
qua cánh cửa này đâu… – Khánh Nam thì thầm khi 2 anh em đứng trước cửa
lớp.

- Em lại lo cho hình tượng của anh hơn đấy… – Linh Như nhún vai nhẹ tênh, ẩy cửa bước vào.

Đúng như Khánh Nam dự đoán…

1 phút im lặng trôi qua…

Sau đó là những lời bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên… Mọi ánh mắt chú mục vào Linh Như…

Hai anh em tiến về chỗ ngồi. Trên bàn, và chỗ ghế ngồi của Linh Như chi chít chữ viết. Khánh Nam lôi tay em gái lại.

- Để anh vào bên trong cho.

- Đâu có sao?

Ngồi vào chỗ rồi nó mới nhìn lên bảng. Chà! Cả cái bảng cũng dày đặc
chữ viết. Hay đấy! Đọc qua đã biết mình đang trong tình thế như thế nào… Khánh Nam toan đứng dậy nhưng Linh Như lôi tay cậu lại.

- Em bảo kệ rồi mà. Cũng hay.

Nó khẽ đọc qua tất cả 1 lượt. Sẽ là 1 kỉ niệm thú vị.

- Khánh Nam này! Hội học sinh họp sao rồi? Chắc chắn sẽ đuổi học Linh Như chứ?

Một câu hỏi thẳng thắn và khoái trá, tuy hỏi Khánh Nam, nhưng ánh mắt và nụ cười người hỏi như dành cho Linh Như.

- Chia buồn với em! Linh Như! – Hoài Trang ra vẻ.

- Sớm quá! Hoài Trang ạ! – Khánh Nam ôn tồn – Hội học sinh cũng có những luật lệ riêng mà!

- Ý anh là sao?

Khánh Nam tảng lờ lấy sách vở của mình ra.

- Mà Khánh Nam này, sao hôm nay Việt Thế nghỉ vậy? – Hoài Trang tiếp tục hỏi, Khánh Nam khẽ nghiến răng lại giận dữ rồi thả lỏng người nhìn lên
Hoài Trang, nhún vai nhẹ tênh.

- Hỏi cô chủ nhiệm.

Mọi người vẫn xúm xụm vào bàn tán với nhau, tất nhiên chỉ dám thì
thầm rồi. Tuy tất cả rất khinh bỉ người của Night, nhưng cũng sợ sẽ bị…
trả thù. Chỉ cần nó nhìn đến chỗ nào, chỗ nấy sẽ tự dưng im bặt. Tất
nhiên nó chẳng có hứng thú mà nhìn suốt người ta như thế, nhưng không
ngờ mình “uy lực” đến vậy.

Thái độ khó chịu của Khương Duy phản ánh rất rõ nét câu trả lời của Hội
học sinh cho vấn đề của nó. Viết Quân thì mãi tiết Hóa mới vào lớp, vẻ
mặt vẫn hết sức bình thường, chính xác hơn thì vẫn đặc trưng phong cách
mà chỉ mình cậu mới có. Nhưng có 1 điều lạ ở Viết Quân hôm nay, đó là
cậu chăm chỉ “nuốt” từng lời thày cô giảng chứ không mất tập trung như
trước nữa.

Tỉnh lại vì cái hơi lạnh đang ngập tràn khí quản, Quốc Trường suýt
nữa thì tưởng mình đang trên thiên đường khi thấy trước mặt là 4 đứa trẻ ngây thơ trong sáng và đáng yêu, đằng sau chúng nó lại là bầu trời
trong xanh không 1 gợn mây nữa chứ. Mà… sao 4 đứa trẻ này nhìn quen
quen…

- Tỉnh rồi à Shiki?

Chưa thoát khỏi giấc mơ ở trên Thiên đường, Quốc Trường đã như rớt
xuống 18 tầng địa ngục khi thấy bên cạnh 4 đứa trẻ thiên thần là 2 con
quỷ dữ gớm ghiếc.

- Shiki! Shiki! – 4 thiên thần reo ầm lên.

Nói 1 cách chính xác hơn, 4 đứa trẻ ấy, chính là 4 đứa em ruột của Quốc
Trường, đứa bé nhất vừa mới được hơn 1 tuổi. Còn 2 con quỷ dữ gớm ghiếc
ư? Chính là 2 đứa nó, anh trai và chị gái của cậu.

Một gia đình!

7 anh chị em.

Trong đó có 3 đứa trẻ sinh 3.

Thật kinh khủng! Quốc Trường thầm thán phục khả năng sản xuất của ba mẹ mình.

- Đầu óc mày kể ra cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Thằng em trai ngu ngốc!

Không để tâm lời mỉa mai của thằng anh trai, Quốc Trường nhìn quanh quan sát trong khi lần lượt gỡ từng đứa em trai ra khỏi cổ mình.

- Ra nào! Mấy cái đứa này! Anh mày chứ có phải cái cây đâu? Xuống hết đi.

- Shiki! Em nhớ Shiki quá!

- Mệt tụi mày quá! Bế thằng bé vào trong nhà đi! Trời lạnh thế này nhỡ nó ốm đấy.

Quốc Trường gắt lên nhìn thằng em út mới hơn 1 tuổi đi còn chưa vững mà
cũng cứ ôm chặt lấy mình. Rõ là… Không biết mẹ đi đâu mà thả rông cả bầy thế này…

- Mau lên! Bế thằng này vào cho mẹ! Nó mà ốm thì 3 đứa sinh 3 tụi mày cứ liệu với anh.

3 thằng nhỏ giống nhau như đúc lủi thủi bế thằng út vào trong nhà theo lệnh anh trai.

- Sao em lại ở đây? – Lúc này Quốc Trường mới hỏi anh trai và chị gái.

- À… có 1 cái trực thăng bay qua và ném mày xuống giữa vườn. Con chó của chị tưởng đồ chơi đang định công đi thì may có chị tốt bụng phát hiện
kịp. Khổ thân thằng em trai quá! Bị ném đi như đồ phế thải vậy. Liệu hồn bây giờ ba xử chết mày đi.

Quốc Trường nghiến răng kèn kẹt nhìn hai đứa nó, tức anh trai và chị
gái, cả hai đứa đang bình thản ngồi ngước đầu lên ngắm hoa anh đào, mà
cậu dám chắc, chúng có ngắm cả đời thì cũng chẳng giác ngộ được vẻ đẹp
ẩn sâu trong đó.

- Vào nhà đi! Ba đun sôi dầu rồi, chỉ còn chờ mày vào là chiên thôi. – Thằng anh trai cười gian tà thấy rõ.

Quốc Trường thất thểu tiến về phía


XtGem Forum catalog