
thể đóng cửa và bật điều hòa cơ mà.
- Tôi thích gió tự nhiên.
Mọi người ban đầu thì hòa vào mấy trò tiêu khiển Lê Dũng bày ra, sau
đó người thì ngủ, người thì nghe nhạc, hoặc là nhìn ra ngoài… ngắm cảnh. Không ai chú ý đến 1 con bé ngồi cuối xe đang thở dốc và mồ hôi vã ra
như tắm trong khi lại run lên vì lạnh… Nó khẽ cắn chặt môi lại, ngồi
thẳng lên và hai tay bám chặt lấy thành ghế phía trước, mắt nhắm nghiền. Cảnh vật bên ngoài, hình ảnh trong xe, tất cả như những chiếc chong
chóng trước gió… Tất cả thành 1 mớ hỗn độn quay mòng mòng trong đầu… Cảm giác nôn nao ứ lại trong cổ họng… Mệt quá, nó gục đầu vào thành xe cố
ép mình ngủ… Nhưng sự khó chịu trong người luôn ngăn nó lại…
2 tiếng.
Tuấn Anh nhảy xuống khỏi xe đầu tiên rồi mới thò đầu vào gào ầm lên đánh thức tất cả. 6 thằng lần lượt bước ra khỏi xe.
- Nhìn trường này cũng rộng nhỉ? Nhưng vẫn nhỏ hơn trường mình.
- Xấu hơn nữa.
- Im đi! – Ngọc Hưng lên tiếng – Có gì về nhà nói, chúng mày đang đứng
trước cổng trường người ta đấy. Chắc Đăng Thành và Khánh Nam còn đang
bận họp hành gì trong đó nên chưa ra đón bọn mình hay sao ý nhỉ? Thôi!
Cứ vào đi.
Lúc này Linh Như mới ra đến cửa xe. Nó định bước xuống, nhưng không hiểu sao có mỗi 1 bước từ trên xe xuống dưới đất mà nó cũng cảm tưởng như
trước mặt nó là 1 cái cầu thang máy vậy… Nhận ra vài tiếng “hừ” nhẹ vẻ
khó chịu của mấy người, nó nhắm mắt đánh liều bước xuống.
- Cẩn thận!
Ai đó vội vàng đưa tay ra khi nó bước hụt và cũng vội vàng rút tay lại.
- Cảm ơn. – Nó lí nhí trong khi không thể ngước mắt lên thử nhìn xem ai
vừa giúp mình, cố tìm thành xe để bám vào đấy mà đứng thẳng lên. Mặt đất như quay cuồng.
- Em không sao chứ? – giọng Viết Quân vang lên bên cạnh không hiểu sao lại làm nó hốt hoảng.
- Dạ? À… vâng, tất nhiên! Ngồi xe lâu nên em hơi mệt. – giọng điệu biết ơn của nó chợt trở nên khó chịu với Viết Quân.
- Đi vào thôi! Chắc thầy và 2 đứa nó đang đợi đấy. – Ngọc Hưng ra lệnh.
Không có Đăng Thành nên tạm thời Ngọc Hưng đứng lên làm leader ý mà.
Cả lũ không chú ý đến chỗ Linh Như nữa mà bắt đầu đi vào trường.
Viết Quân ngoái đầu lại, Linh Như vẫn đứng dựa vào cửa xe, và đang lục
lọi balo chắc là cần tìm kiếm 1 thứ gì đó. Cậu cũng không chú ý đến nữa
mà tiếp tục đi theo hội bạn.
Linh Như cố tìm chiếc điện thoại, nhưng tất cả trước mắt nó, mặt đất và
cả bầu trời, những hình ảnh nhòe dần, rồi tắt hẳn… Chiếc điện thoại trên tay nó rơi xuống đất…
= = = = = = = = = = = =
Cái sân trước ở đây cũng rộng như sân của học viện vậy. Những ánh mắt tò mò từ các phòng học bắt đầu dồn sự chú ý vào 7 đứa. Vẫn như mọi lần, Ngọc Hưng lúc nào mà chẳng cười tươi như hoa cơ chứ.
- Sắp ra chơi chưa ý nhỉ? Tao phải xem có bạn nào xinh xinh không mới được.
- Theo 1 nguồn tin vô cùng chính xác, thì girls trường này chẳng xinh bằng trường mình – Bảo Đông phẩy phẩy tay – Tao không ham.
Mà kể ra trường này cũng lạ. Đi qua sân trước, rồi phải vòng qua 1
dãy nhà nữa, 1 cái sân nữa cũng rộng chẳng kém, rồi mới đến khu nhà hiệu bộ. Dài quá! Đã phải đi 1 đoạn dài từ chỗ đậu xe đến cổng trường thì
chớ. Mỏi cả chân.
Chuẩn bị đi hết cái sân thứ 2 rồi mới thấy mặt Đăng Thành và Khánh Nam.
- Linh Như đâu? – Câu đầu tiên mà Khánh Nam hỏi làm hầu hết bực mình.
- Nó không phải trẻ con mà mày cứ… – Khương Duy chưa nói hết câu thì bị Khánh Nam quát.
- Tao hỏi nó đâu!
- Ngoài… hình như ngoài xe. – Khương Duy lắp bắp.
Khánh Nam vội vàng chạy ra phía cổng trường.
- Gì mà anh ấy cứ rối lên thế nhỉ? – Tuấn Anh bĩu môi.
Cả lũ tiếp tục đi tiếp, chỉ mình Viết Quân dừng lại.
- Gì nữa thế? – Khương Duy khó chịu.
Viết Quân vẫn đứng yên, đưa tay lên mặt mình, rồi lại đưa tay lên mặt Khương Duy, cậu khẽ thì thầm.
- Không nóng!
- Nóng? – Khương Duy hỏi lại.
- Ừ. – Viết Quân sững người – Khi nãy… người con bé ấy…
Chưa nói hết câu, Viết Quân cũng nháo nhào chạy theo hướng Khánh Nam. Khương Duy ngơ ngác 1 lúc rồi cũng vội đuổi theo.
Vừa chạy ra đến cái sân thứ nhất, từ xa, Viết Quân đã có thể nhìn thấy
chiếc balo đỏ nổi bật trên mặt đất. 8 thằng hốt hoảng chạy thật nhanh
hết mức có thể về phía đó…
Viết Quân ập đến bên cạnh Linh Như ngay sau Khánh Nam, nhưng Khánh Nam hất Viết Quân ra.
Trong lòng Khương Duy chợt nhói lên 1 thứ cảm giác đau đớn khi nhìn
Khánh Nam lúc này… ánh mắt Khánh Nam trông như 1 đứa trẻ… bị bỏ rơi vậy. Khác chăng… đôi mắt ấy đang rực lửa.
Khánh Nam cứ nhìn Khương Duy và Viết Quân như vậy, sự giận dữ lan tỏa trong người càng làm cậu ghì chặt lấy em gái hơn.
- Khánh Nam! Tao…
Khánh Nam cắn chặt môi kìm nén, ôm lấy đứa em gái nhỏ trong tay, áp đầu nó vào ngực mình, đôi mắt cậu đỏ ngầu.
- Anh xin lỗi!
Viết Quân bần thần người đứng lên nhìn theo Khánh Nam