Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212102

Bình chọn: 7.5.00/10/1210 lượt.

n vào tương
lai tươi sáng ba vừa gợi ra. John đưa bàn tay ấm áp lên lau nước mắt
nước mũi cho con, bàn tay vẫn chứa đầy tình thương và sự ân cần như ngày nào…

- Bây giờ thì đã có thể đi rửa mặt và đưa ba ra sân bay chưa?

- Chúng ta ra sân bay làm gì hả ba?

- Ông bà sẽ hạ cánh trong 30 phút nữa.

*

* *

Lại quay lại thời kì 3 đứa con trai tự chăm sóc cho nhau. Ba mẹ Viết
Quân và chị gái cậu – Cherin có qua đây mấy ngày vì lo cho cậu quý tử,
nhưng Viết Quân cứ một mực khăng khăng biết cách tự chăm sóc cho bản
thân và không muốn làm mọi người nhỡ việc nên chẳng chịu về Hàn Quốc
nghỉ ngơi mà cứ ở Việt Nam. Khánh Nam và Khương Duy phải đứng ra “kí
giấy bảo lãnh sức khỏe” cho thằng bé để cả gia đình an tâm phần nào về
đứa con trai. Nhưng đi rồi vẫn không quên ngày ngày gọi điện nhắc nhở
mấy lần, cứ rảnh rỗi là ba hoặc mẹ Viết Quân lại vội vã chạy sang Việt
Nam thăm con. Cherin ở lì với em trai cả tuần và khóc suốt mấy ngày đầu
vì lo lắng. Mãi đến khi bác sĩ bảo em trai đã có thể xuất viện, vả lại
có sự chăm sóc chu đáo của Khánh Nam và Khương Duy rồi thì Cherin mới
quay lại Milano tiếp tục chương trình học. Nhưng có một điều kì lạ ở
đây. Đó là lần này, ba mẹ Viết Quân không làm gay gắt nhiều như lần cậu
bị Việt Tú đâm mấy năm trước. Khánh Nam vốn đa nghi nhưng cũng chỉ là
thắc mắc trong lòng, phần nào đã đoán ra sự việc.

Việt Thế cũng chẳng ở lại lâu nữa. Hai ngày sau khi Linh Như ra đi,
Việt Thế cũng khoác balo lên vai tìm đến vùng đất mới, mở đầu cho một
chân trời mới. Cậu cũng muốn ở lại đây với Khánh Nam lâu hơn nữa, chí ít là cho đến khi Khánh Nam có thể ổn đỉnh phần nào và chắc chắn là Linh
Như sẽ quay trở lại, nhưng cái mặc cảm tội lỗi đều là do cậu gây ra cứ
cuốn bước chân cậu đi. Khánh Nam và Khương Duy, không ai trách cậu cả.
Viết Quân thì cũng không nói gì. Nhưng nhìn thằng bé thương tích đầy
người, cậu lại dậy lên sự day dứt. Vậy nên Việt Thế quyết định ra đi.
Đến Na Uy.

Hà Ly cũng không còn mặt mũi nào ở lại Việt Nam nữa. Gọi là sự trốn
tránh cũng được, nhưng nếu có thể rộng lượng coi như sự khởi đầu mới thì sẽ an ủi hơn đối với Hà Ly. Hà Ly không xấu. Chỉ là do… nhất thời bồng
bột mà thôi. Nhưng xét ra thì Hà Ly cũng đã thức tỉnh kịp thời. Cũng đã
chuẩn bị cho việc đi nước ngoài từ lâu, đơn giản chỉ là gấp rút hơn, Hà
Ly đi ngay sau khi biết rằng Linh Như và Viết Quân rồi sẽ ổn. Hà Ly đi
đâu thì chỉ mình Minh Phương biết mà thôi. Cũng tốt. Một cuộc sống mới
hi vọng sẽ thật bình yên và mang đến cho Hà Ly niềm vui thực sự. Chúc
may mắn!

Hoài Trang ư? Có lẽ… sự trừng phạt đó là thích đáng. Và đặc biệt… sự
trừng phạt đó, lại do chính Khương Duy mang lại cho Hoài Trang. Nhẽ ra
hình phạt đã nặng hơn, nhưng Khánh Nam và Viết Quân vẫn rất rộng lượng
để có thể giảm nó đi đôi chút.

Ở đời đôi khi lại có những chuyện trùng hợp đến… ngẫu nhiên. Ví dụ như…
chuyện Hoài Trang đã đủ 18 tuổi. Tức là Hoài Trang đi học chậm 1 tuổi,
đồng nghĩa với việc hơn tuổi hội Khương Duy, Khánh Nam và Viết Quân. 18
tuổi. Theo đúng pháp luật Việt Nam là đủ tuổi chịu trách nhiệm về các
hành vi pháp lý của mình rồi. Và với biết bao nhiêu tội lỗi, những năm
tháng ngồi bóc lịch có lẽ là thực sự thích đáng. Nhưng cũng thật may
rằng… Hoài Trang đã không làm cho tội ác của mình tăng gấp bội. Cái thai chưa bị phá và chắc chắn sẽ không bị phá. Dù rằng đứa nhỏ sẽ phải sinh
ra trong cảnh tù tội của người mẹ, nhưng nó có quyền được đến với thế
giới này.

Công ti ba Hoài Trang phá sản. Ba Phương Linh chuyển sang làm tại một
công ti khác với sự giúp đỡ ngấm ngầm đằng sau của Khương Duy.

Một kết thúc đơn giản tạm thời cho một chặng đường ngắn. Những cánh cửa
mới lại bắt đầu mở ra… đưa tất cả sang một chặng đường mới…

*

Do đã “kí giấy bảo lãnh sức khỏe” cho Viết Quân nên việc Viết Quân
“được” Khánh Nam đưa về nhà chăm sóc là chuyện đương nhiên. Khương Duy
cũng hí hửng dọn cả đống đồ đạc của mình sang nhà Khánh Nam góp vui. Hẹn hò với Minh Phương thì lúc nào chẳng được chứ. Trước mắt là lo cho Viết Quân đã, với lại… tinh thần Khánh Nam dạo gần đây không được tốt lắm.
Cả Tuấn Vũ nữa.

Hẳn là thế rồi. Đột nhiên Jimmy đưa Linh Như đi. Những cuộc điện thoại
quốc tế, những đêm thức trắng online… Tất cả đâu có thể chắc chắn rằng
Linh Như sẽ chỉ đi 2 tuần rồi trở lại chứ. Nỗi lo sợ em gái biến mất như thường trực trong tâm trí. Nếu như sau 2 tuần mà Linh Như không về,
Khánh Nam nhất quyết sẽ sang Italia du học.

Khương Duy thì dạo gần đây cũng chán nản. Và tất nhiên, cậu cũng mang cảm giác hối hận ngập tràn như Việt Thế. Tuy nhiên, Khương Duy không
may mắn như Việt Thế. Đó là cậu không thể ra đi. À, đó không gọi là may
mắn. Có được phép ra đi thì Khương Duy cũng sẽ chẳng bao giờ dám đến 1
nơi nào đó mà không có Khánh Nam và Viết Quân. Khánh Nam dạo này chẳng
thèm cười lấy 1 cái làm cậu lo quá. Nếu Linh Như mà không trở về, cậu
chỉ còn nước chết đi tạ tội với Khánh Nam cho xong. Còn cái thằng bé
thương tích đầy mình kia