
r/>*
* *
Từng phút, từng giây trôi qua trong phòng họp sao nặng nề quá. Chưa
bao giờ John mất tập trung như thế này. Những bản kế hoạch, những con
số, những mẫu thiết kế trước mắt ông trở nên trống rỗng. Ông cố dồn mọi
sự chú ý của mình vào những vấn đề chính của cuộc họp và thống nhất ý
kiến, phân công nhiệm vụ thật nhanh chóng.
Bầu trời Milano bắt đầu tối sầm lại.
Ông lo lắng đứng ngồi không yên, và tất cả mọi người cũng nhận ra điều đó.
- Tổng giám đốc! Ngài… có chuyện gì sao?
- …
- Tổng giám đốc!
- À… không có gì! Mọi người cứ tiếp tục đi.
Ầm!
Những tiếng sấm đầu tiên đã bắt đầu ì ùng trên bầu trời Milano khiến ông giật mình.
Đứa bé…
- Harry! Cậu chủ trì cuộc họp cho tôi.
John chỉ kịp nói thế rồi chạy vội ra khỏi phòng họp, về phía phòng tổng giám đốc.
Đúng như những gì ông đã lo lắng, đứa bé đang ngồi co ro trong gầm bàn, mặt mũi tèm lem nước mắt.
- Ba xin lỗi! Ba xin lỗi! Ba không nên để con 1 mình như thế này. Ba xin lỗi!
Con bé bò ra khỏi gầm bàn, nhanh như 1 con sóc, vội lao đến ôm chầm lấy ông mà òa lên khóc.
- Được rồi! Được rồi mà! Con nín đi! Ba xin lỗi! Ba xin lỗi!
Đó là lần đầu tiên, John cảm nhận rõ đến như thế sợi dây phụ tử gắn kết 2 ba con. Đứa bé như 1 trang giấy trắng đã bị vò nát trong tay ông. Những nếp gấp trên trang giấy… không phải chỉ cần vuốt là sẽ lại phẳng phiu
như cũ. Cái mà đứa bé đó cần… là tình cảm… và… là thời gian…
- Ginny!
- …
- Ginny!
- Ơ…
Ginny giật mình tỉnh giấc. Nó đã ngủ quên bên giường ba.
- Con ngủ quên mất. Ba đã đỡ hơn chút nào chưa?
- Ừ. Ba ổn hơn rồi.
- Con xin lỗi…
Đứa bé ngày nào nay vẫn mang trên gương mặt một nét buồn phảng phất và thầm kín..
. Điểm trừ của gương mặt hoàn mĩ đó… vẫn là ở đôi mắt trong veo mang gam màu trầm uất…
Ông John khẽ mỉm cười nhìn con gái.
- Không phải vì con mà. Là do ba làm việc nhiều quá thôi.
Những đêm dài thức trắng, vừa vì công việc, vừa vì con, ông đã đột quỵ
ngay trong văn phòng làm việc. Vậy là, vốn dĩ đón con gái về để chăm
con, lại thành con chăm ba.
- Ba à…
- Ba biết con muốn nói gì – John ngồi xuống giường bên cạnh con gái –
Những chuyện đã qua, ba không muốn con nhớ tới chúng nữa. Chỉ cần gia
đình chúng ta vẫn hạnh phúc sau tất cả mọi chuyện, như thế là đủ rồi.
- Nhưng con… thực sự con không thể… – Ginny bật khóc – Con… con không
đáng cho sự đánh đổi lớn như thế ba à. Con thực sự không đáng. Mẹ, rồi
Billy… Con…
- Không đáng nghĩa là con được phép hủy hoại bản thân mình như thế sao?
Không đáng nghĩa là con chỉ cần chết đi là có thể lấy lại tất cả sao?
Con đã có thể nghĩ rằng bản thân mình không xứng đáng với sự hi sinh đó, tại sao con không nghĩ ra xa hơn, rằng, con cần phải sống tốt, sống sao cho xứng với sự hi sinh đó?
- Ba…
- Ba mất Jen, mất Billy, như thế đã là đủ rồi. Ba không muốn gia đình
chúng ta thiếu đi bất kì ai nữa. Không có được tình yêu của mẹ con sau
bao nhiêu năm chung sống, khi đó, ba như mất đi tất cả vậy. Ba đã suy
sụp đến mức… còn không nhận ra mẹ con chỉ còn chút ít thời gian trước
khi rời khỏi cõi đời này. Mẹ con ra đi, Billy mất tích, cuộc sống của ba tưởng như địa ngục vậy. Nhưng ba còn con và Jimmy, đó là những món quà
quý giá nhất mà mẹ con đã gửi lại cho ba trên thế gian này, cũng như, mẹ đã gửi lại tình yêu của mẹ cho ba trong các con vậy. Còn chuyện mẹ đã
phá thai, ba sẽ không cấm con suy nghĩ về chuyện đó, ngược lại, ba muốn
con ghi nhớ, con phải ghi nhớ rằng mẹ đã hi sinh đứa con ruột vì con.
Đối với ba mẹ, con cũng như con ruột của ba mẹ vậy, thậm chí, còn hơn
thế. Và con phải nhớ rằng, em ấy là con của chú James. Em ấy đã ra đi vì con, vì vậy, con sẽ thay em ấy báo hiếu chú James chứ không được phép
thù hận chú. Dù chú có làm bất cứ chuyện gì sai trái, con cũng không
được phép ghét chú. Con nhớ chưa?
Con bé gật gật đầu rồi đưa tay cố lau đi những giọt nước mắt đang giàn giụa.
- Con nhớ rồi. Sau mọi chuyện… ba… có ghét mẹ không?
Những vết nhăn trên khuôn mặt ba bất chợt co rúm lại rồi lại dãn ra. Ba thở dài như trút sự nặng nề ra ngoài hơi thở.
- Mẹ con chỉ đáng trách chứ không hề đáng ghét. Đáng trách… là mẹ đã
giấu ba suốt 16 năm. Nếu mẹ có thể thẳng thắn nói rõ cho ba biết mọi
chuyện ngay từ đầu, ba sẵn sàng để mẹ ra đi. Và… ba cũng đáng trách, vì
ba không hề nhận ra rằng… Nyny không yêu ba. Ba không thể ghét mẹ con
được. Dù như thế nào, ba cũng rất yêu mẹ. Và…. làm sao ba có thể ghét mẹ khi mẹ đã để lại cho ba tận 3 đứa con tài năng ngoan ngoãn đến thế này? Dù rằng Billy hiện giờ chưa biết thế nào, nhưng gia đình chúng ta nhất
định sẽ có ngày đoàn tụ. Vì bằng chứng là… sau 3 năm, con cũng vẫn về
với ba đó thôi. Billy của chúng ta chắc chắn cũng sẽ quay lại.
Đứa trẻ mỉm cười qua hàng nước mắt, đặt trọn vẹn niềm ti