Snack's 1967
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211310

Bình chọn: 8.00/10/1131 lượt.

t này lại trở nên như thế?

- Ông ta cho phép em làm bất cứ việc gì em muốn, kể cả những việc vi
phạm nguyên tắc của Sanzenin. Vì… em đã không còn là của Sanzenin nữa,
không còn… mang họ Wilson nữa. Em… thuộc về Akatsura rồi.

Không còn thuộc về Sanzenin ư? Không còn mang họ Wilson ư? Có lẽ… là
như thế thật. Ngay từ đầu đáng nhẽ đã không được mang họ Wilson rồi. Như thế thì cũng sẽ chẳng dính dáng gì đến Sanzenin, đến tất cả mọi chuyện
của dòng họ Wilson sau này…

Linh Như bất chợt nhìn xuố

ng bàn tay, xuống mạch máu nằm ẩn hiện sau lớp da trắng đến xanh xao…
Thứ chất lỏng ngày nào làm hại anh, giờ đây cũng đang âm thầm chảy trong đó…

Ngay cả chính bản thân Linh Như cũng không biết Jame Franks muốn gì ở
mình nữa. Thuộc về tổ chức Akatsura sao? Thuộc về Jame Franks sao? Nó
không biết nữa… Hai điều này hoàn toàn chẳng liên quan, mà có lẽ cũng
chẳng còn quan trọng… Dù thuộc về nơi nào, cũng là đối đầu lại với dòng
họ Wilson, với Sanzenin rồi…

Ngoài trời, một cơn mưa mùa hạ bất chợt đổ ập xuống.

- Chú cho con xuống đây được rồi.

Người lái xe nhìn vị khách của mình với ánh mắt hơi tò mò rồi cũng dừng
xe lại theo yêu cầu để cho cô bé xuống, sau đó lại tiếp tục phóng đi.

Màn mưa bắt đầu dày hơn và nặng hạt hơn. Thứ mùi nồng nồng của đất lâu
ngày khô hạn xộc lên thật khó chịu. Dưới mỗi bước đi, hơi nóng vẫn còn
hừng hực…

Những chiếc xe, những con người nhanh chóng biến mất trong màn mưa xối
xả, cái bóng đơn độc đang bước chầm chậm trên hè phố trở nên thật lạc
lõng và lẻ loi, như thể… sự tồn tại lúc này cũng trở nên nhỏ bé như vậy…

Cơn đau lại nhói lên từng đợt.

Linh Như sang đường, ngồi xuống một chiếc ghế đá ven hồ, nơi mà nó và
Viết Quân vẫn thường hay đến. Mặt nước lúc này lan ra biết bao nhiêu
vòng tròn, tan vào nhau rồi mất hút, cũng như sự giao thoa giữa sự sống
và cái chết vậy.

Mưa mặn. Và còn có chút cay cay trên đầu lưỡi.

Cái nhìn tan vào trong hư vô, cuốn theo dòng suy nghĩ miên man không có hồi kết. Bất chợt… nó nhớ đến mẹ.

Mẹ yêu mưa. Mẹ còn thích tắm mưa nữa. Bởi vì… mưa có thể giấu đi những giọt nước mắt cay đắng của mẹ, như con lúc này…

Ở nơi đó… lúc này… mẹ có nhìn thấy con không? Mẹ có biết những gì con sẽ đối mặt không? Mẹ có biết những gì chú ấy đang nghĩ không?

Mưa ào xuống mặt hồ lớn trước mặt, nhuộm trắng không gian, như thể… đang cố gắng tẩy não cho con người đơn độc lẫn vào màn mưa ấy…

Mưa vẫn lạnh buốt và đáng sợ.

Phía bên kia đường, có một chiếc xe oto dừng lại thật lâu. Người con
trai trong chiếc xe ấy cũng chỉ biết câm lặng đứng nhìn từ xa và chỉ
bước ra khỏi xe khi bóng người con gái vừa đứng lên lại bất chợt ngã gục xuống bên vỉa hè.

Mưa mùa hạ…

*

Lần này sang Việt Nam, gia đình ngài Han không đơn giản chỉ là thăm
con trai. Dù sao họ cũng chỉ mới gặp nhau mấy ngày trước đó. Lần này sum họp vì có lẽ… rất lâu lâu nữa mới có thể ở bên nhau.

- Con có lũ bạn thú vị quá. Chúng vui hơn so với ba tưởng.

- Nhưng cũng rắc rối chẳng kém đâu ba. Đã thế lại còn chứa những đứa rất là nguy hiểm nữa.

- Như con ấy hả?

- Con di truyền từ ba mà. Đã 8h rồi mà chưa thấy đâu cả. – Ji Hoo ngó ra phía cổng – Cũng chẳng thèm nghe điện thoại nữa. Chắc lại tìm cách mà
trốn đây mà.

Han phu nhân đang sắp xếp lại cái tủ ở góc phòng, nói với ra.

- Trốn mà xong với mẹ sao?

- Nhìn mặt mẹ đã thấy sợ rồi, chắc là không dám trốn đâu. – Cherin, nãy
giờ vẫn còn bận ăn uống, đã kịp lên tiếng – Em trai ngoan à, ngài
Hamasaki khen em rất nhiều. Em đã làm trò gì mà nịnh nọt được ông già
khó tính đó thế?

Ji Hoo thở dài.

- Ông ta thích Trà Đạo mà. Em đã mất mấy tuần mới học thuộc được cả đống sách về Trà Đạo để còn đàm đạo với ông ta, lại còn phải mặc cái bộ đồ
truyền thống khó chịu đấy nữa chứ. Với lại… một vài lần “tình cờ” gặp gỡ nữa.

- Con… cũng lắm mưu nhiều kế lắm. Những người ba để lại cho con, hữu dụng chứ?

- Vâng! Rất hữu dụng ba ạ. Anh Billy trước kia cũng từng tiên đoán trước sẽ có ngày này nên đã trao lại cho con 1 phần hệ thống tai mắt trong
các dòng họ thuộc các tổ chức khác nhau mà anh ấy đã thiết lập được. Nhờ đó mà bây giờ mọi việc của con cũng dễ dàng hơn. Cái khó là cần người
quân sư. Con muốn lấy được hoàn toàn lòng tin của ngài Hamasaki. Trong
tổ chức, sau dòng họ Sanzenin, Hamasaki đứng ở vị trí thứ 2 mà. Thời
gian tới con sẽ cố gắng tỏ ra vâng lời. Hi vọng có thể làm vừa lòng ngài ấy.

Han phu nhân đã thu dọn xong và ngồi xuống ghế, rót thêm trà cho mọi người.

- Một mình con có thể lo liệu hết mọi việc không? Con mới 17 tuổi, quá non nớt, Ji Hoo à.

- Bao nhiêu năm nay con không còn can dự vào mọi việc nữa. Tự nhiên bây
giờ con lại quay lại, mọi việc có thể sẽ khó khăn. Nhưng con sẽ làm được mà.

Mẹ cậu lại thở dài buồn chán.

- Con cứ đi suốt như thế… học xong ở Việt Nam lại t