Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211083

Bình chọn: 9.5.00/10/1108 lượt.

ác là vợ vợ chồng chồng như thế.

- Nhưng con gọi em là Mom, gọi anh là Dad mà.

- Nhưng em không phải mẹ nó và anh càng không phải ba nó. – Linh Như suýt thì hét vào mặt thằng ranh láo lếu kia.

Khánh Nam thì vẫn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Viết Quân thể hiện dấu cảm thán to đùng trên trán.

Linh Như nhìn sang Khánh Nam đầy sự cầu cứu.

Đứa bé trên tay tên kia chợt cựa mình thức giấc. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn những người lạ mặt.

- Ơ… – Viết Quân bắt đầu phục hồi trạng thái sau một thời gian dài im lặng – Đứa bé này…

- Ơ… nó mà… – Khương Duy giật mình.

Cậu chưa kịp nói hết câu thì đứa bé đã… chặn họng cậu và khóc giãy lên.

- Dad! Dad! – Đứa nhỏ đạp đạp vào người tên kia và giơ tay về phía Viết Quân, luôn miệng gọi – Dad! Dad!

Tuấn Anh chằm chằm nhìn cảnh Viết Quân đón lấy đứa trẻ, tặc lưỡi.

- Bây giờ thì em thấy nó giống Linh Như và anh Viết Quân nhiều hơn…

Đứa trẻ im thin thít ôm lấy “dad” và không còn giẫy đạp nữa. Nhưng trước cảnh im như thóc của đám đông, có vẻ đứa trẻ không thích yên tĩnh như
vậy, thế nên nó lại quay sang Khương Duy và Khánh Nam.

- Dad!

- Chậc! Con của Linh Như thì chắc phải giống anh Khánh Nam rồi. Nhưng
sao bây giờ mình lại thấy nó giống anh Duy hơn nhỉ? – Tuấn Anh lẩm bẩm.

- Tóm lại ý mày là nó là con ai? – Ngọc Hưng gắt.

- Hỏi Linh Như kìa. Một bà mẹ mà có đến 4 ông bố.

Tên “bố hờ” kia sau một hồi lặng đi không hiểu gì thì lúc này đã lấy lại thế chủ động.

- Boy! Who is your dad?

Thằng bé ngơ ngác, nhìn Khương Duy, nhìn Khánh Nam rồi lại nhìn Viết
Quân. Và lúc này nó đã nhận ra Bảo Đông đang đứng đằng sau Viết Quân.
Vốn dĩ Bảo Đông là người Đức, tóc vàng mắt xanh, cũng… giông giống đứa
trẻ, vì thế, điều dễ hiểu là nó lại gào lên đòi Daniel bế.

Tuấn Anh xoa xoa xằm thay đổi quan điểm.

- Đứa bé quả là giống Bảo Đông nhất.

- Im đi! – Bằng đấy đứa đồng thanh hét vào mặt làm Tuấn Anh sợ xanh mắt, không dám ho he lên tiếng nữa.

Daniel đang yên đang lành lại có một đứa trẻ từ đâu ra lại cứ luôn
miệng gọi mình là Dad nên cũng… ngơ ngác. Một lúc sau mới tỉnh. Lại thấy nó gọi Linh Như là mẹ, thế nên… nhân cơ hội hợp pháp hóa “danh phận”
của mình luôn.

Cậu đón lấy đứa trẻ từ tay Khương Duy rồi quay sang cái thằng ranh láo lếu hồi nãy.

- Thank you for taking care of my son. Let’s go, Linh Như… Ah… my wife…

Linh Như quả là xây xẩm mặt mày. Cái vụ này… thật là không chấp nhận
được. Vốn dĩ, cách đây khoảng 2 tuần, nó, Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy đến trại trẻ mồ côi cùng nhau. Ở đó có một bé trai mới bị bỏ lại,
người nước ngoài. Vì đứa bé không có bạn, và cũng không hiểu ngôn ngữ ở
đây nên khi có 4 người hiểu được nó nói gì, lại còn chơi với nó cả ngày, đứa bé liền nhận ngay là ba với mẹ(Mom and Dad). Vì có tận 3 người ở đó nên nó gọi Dad cả 3 đứa luôn.

Một tuần sau hôm đó, tức là 1 tuần trước đây, Linh Như và Khánh Nam lại
xuống dưới đó, nhưng không đi cùng Viết Quân và Khương Duy. Lần này gặp
phải cái tên kia cùng hội bạn ở ngoài đường. Vốn dĩ tên kia hồi cấp 2 có học cùng trường với Linh Như nên cũng gọi là quen biết. Vì vậy khi thấy Linh Như đi vào trại trẻ mồ côi và chơi với đứa trẻ, hắn cũng mon men
đến gần, lại cũng thành thạo tiếng Anh nữa. Hôm đó hắn cũng vuốt keo
nhọn hoắt thế kia, kiểu tóc đâm ra giống giống Viết Quân nên đứa trẻ
tưởng hắn là “dad” hôm trước, cứ luôn miệng “dad”, “dad”. Chính vì vậy,
hắn đã nhận vơ ngay lập tức, và tự nhận mình là “chồng”, nghiễm nhiên
gọi Linh Như là “vợ”, dù nó có giải thích thế nào thì vẫn cố tình gạt
đi.

- Vợ… (cố nén cười)! Mình đi thôi! – Daniel vừa bế đứa trẻ trên tay vừa quay lại nói với Linh Như.

Vẻ mặt vốn nãy giờ không có gì là ôn hòa đã bắt đầu dịu dàng trở lại.

- Chồng à, anh đặt con xuống đi. Anh không biết bế đâu.

- Linh… Linh… Linh Như à… – Bảo Đông bắt đầu run lẩy bẩy, ôm chặt đứa bé và lùi về sau – Bình tĩnh

mà. Đùa… chỉ đùa thôi mà… Linh Như à…

Linh Như vẫn nhẹ nhàng bước từng bước lại gần Daniel, cười rõ là hiền lành, tay đã lần tìm được lọ nước hoa gây cười của Ma Vương ở trong
balo.

- Chồng! Anh đang làm con sợ đấy! Đưa nó cho em đi!

- Linh Như à… – Daniel tiếp tục lùi về phía sau. Cậu ép sát người vào
tường, mắt ngước lên nhìn Linh Như van nài… một con đường sống. Vẻ mặt
công chúa nham hiểm, chuẩn bị rút lọ nước hoa ra. Bất chợt, 1 bàn tay
đập lên vai nó.

- Công chúa! Để ta!

Đăng Thành lộ rõ bản mặt “hiệp nghĩa”, kéo theo đằng sau là 7 ngự lâm quân võ nghệ cao cường.

Khương Duy bế lấy đứa bé từ tay Daniel.

- Con sang với mẹ nhé!

Đứa bé ngây thơ bám lấy “mẹ” rồi quay đầu lại nhìn xem “ba nó” đang bị làm sao….

Dàn hàng ngang trước mặt Bảo Đông là 8 vị có vẻ như là “anh hùng” vừa ra tay cứu mĩ nhân, tức cậu.

- Anh em! Bình tĩnh mà. – Daniel cười cầu hòa.<