
chúng, dường như, trước mặt cô vẫn còn thấy cơ thể toàn máu của người đầu bếp và sắc mặt tái nhợt của ông. Điều cuối cùng ông nói với cô, đó là:
- Ta… xin lỗi vì đã không đưa được con thoát khỏi nơi này.
Cô không trách ông, vì ông hoàn toàn chẳng có lỗi gì ở đây cả. Cô chỉ tự trách mình, bởi ông đã vì cô mà nhận cái chết oan uổng. Có lẽ ông không hiểu. Tất cả những gì ông muốn là giúp cô chạy trốn khỏi Brian. Nhưng
ông không hề biết, cô chưa bao giờ muốn thoát khỏi Brian cả. Chính cô đã chọn con đường ngày hôm nay. Và cô phải chấp nhận. Tuy nhiên, lý trí và cảm xúc của cô hoàn toàn trái ngược nhau. Cô đã không thể sống bằng lý
trí được. Lý trí bảo cô phải yêu Brian. Nhưng trái tim cô thì khác. Cô
đã không thể yêu Brian, hơn nữa, những việc anh làm 5 năm nay… đã khiến
cô trở nên như 1 cái xác không hồn. Lý trí bảo Ginny hãy quên tất cả
những gì Brian đã làm đi, vì anh làm thế do anh yêu cô, nhưng trái tim
cô thì không thể. Cứ nhắm mắt lại, cô nhìn thấy máu. Nhắm mắt lại, cô
nhìn t
hấy những con người đã vô cớ đón nhận cái chết chỉ vì nói chuyện với cô. Cô không trực tiếp giết họ, nhưng cô chính là nguyên nhân gây ra cái
chết cho họ. Cô thấy sợ chính bản thân mình. Cô muốn thoát khỏi cái thế
giới này. Biết rằng nghĩ đến cái chết là một tội lỗi, nhưng khát vọng
được chết trong cô, mãnh liệt hơn khao khát được sống.
Ginny vẫn nhìn 3 người con trai trước mặt mình. Họ hiện giờ không hề
đoái hoài đến sự hiện diện của cô, trong mắt họ lúc này chỉ có sự tức
giận chiếm lĩnh. Cô biết phải làm gì để kết thúc đây? Anh trai cô –
Billy Wilson đang dí súng vào người Brian, còn Brian thì chuẩn bị giết
Han Ji Hoo. Cô sợ hãi nhìn họ. Họ lại muốn… giết người ư? Muốn đổ máu
ngay trước mặt cô ư?
Tiếng động ở phía chiếc tủ lớn làm cho cả 3 giật mình. Chỉ là 1 tiếng
động nhỏ thôi, nhưng nó đã phá vỡ sự căng thẳng giữa 3 người.
- Dừng lại…
Giọng nói yếu ớt vang lên trong không khí. Cô gái run rẩy đứng đó, lưỡi dao lóe sáng trong đôi tay mảnh dẻ.
- Ginny!
Sự hung hăng của đám người đột ngột như bị đẩy lùi. Brian không hiểu cô
lấy đâu ra con dao đó. Bấy lâu nay, anh luôn rất cẩn thận kiểm soát mọi
đồ vật xung quanh Ginny.
- Ginny! – Anh nhẹ nhàng hạ giọng – Em định làm gì?
Cô nhìn anh, ánh mắt tối đen và đau đớn.
- Tha cho hai người họ đi anh…
Brian nhìn sang Ji Hoo, khẽ nhếch môi. Rốt cuộc, là em vẫn bảo vệ cho thằng đó. Nụ cười của anh hằn lên sự đau khổ.
- Em vì bảo vệ Han Ji Hoo mà mang mạng sống của mình ra làm điều kiện
với anh ư? Ba năm nay em không hề nói với anh dù chỉ 1 câu, giờ đã chịu
lên tiếng, chỉ vì nó sao?
Cô nhìn anh, không hề biểu cảm, lùi dần, lùi dần về phía sau.
- Tha cho họ đi anh! Em xin anh đấy!
Nhưng Brian như đã vụt khỏi sự kiểm soát của lý trí. Anh nhìn cô, mũi
súng từ từ dí sát đầu của Han Ji Hoo hơn. Không tha! Anh không bao giờ
tha cho thằng nhãi ranh này! Chỉ vì nó mà anh mất cô. Chỉ vì nó mà anh
đã trở nên như ngày hôm nay. Nhưng anh còn chưa kịp bóp cò súng, một
người khác đã ra tay nhanh hơn anh…
Đoàng!
Lưỡi dao trong tay Ginny rơi xuống đất, trong một thoáng, cô chợt sững lại.
- Ginny…
Brian chết trân nhìn cô. Anh quay ngoắt lại đằng sau. Mark đang đứng đó, trên tay anh ta chính là con chó lửa vừa nhả đạn vào người Ginny.
Ginny lảo đảo lùi ra phía sau, Billy giật mình buông rơi khẩu súng, lao
đến ôm chặt cô, trong khi Han Ji Hoo không có chút phản ứng. Bàn tay cô
đưa lên bụng, chạm vào vết thương. Cô nhìn lên Mark Standley Clamp, khẽ
mỉm cười, nụ cười chân thật nhất mà cô có được trong suốt 5 năm qua.
- Mark! Cảm ơn anh đã giải thoát cho em.
Mark không thèm đếm xỉa gì đến Brian đang chĩa súng về phía mình, anh
nhìn nụ cười của người con gái trước mặt, và cũng tự cảm thấy mãn
nguyện. Ít ra anh biết, nụ cười của cô lúc này là dành riêng cho anh,
chỉ cho anh mà thôi.
- Ginny! Chính anh đã đưa em vào con đường của ngày hôm nay, thì chính anh sẽ giúp em giải thoát.
Cô gái mấp máy môi như muốn nói thêm 1 lời gì đó, nhưng không còn đủ
sức, Ginny lịm dần. Trước khi ánh sáng trước mặt cô chìm vào bóng tối,
Ginny vẫn nhìn thấy Han Ji Hoo đang đứng yên chỗ cũ, bình thản nhìn cô.
Lúc này Mark mới đưa mắt sang 3 người con trai còn lại trong phòng.
- Cô ta chết rồi thì các người không còn muốn giết lẫn nhau nữa chứ? Tôi đã giúp 3 người giảng hòa rồi đấy. Giờ thì thay vì muốn giết lẫn nhau,
các người có thể giết tôi. Tôi luôn sẵn sàng.
Nói rồi Mark đưa tay di chuyển mũi súng đang run run của Brian vào chính não mình, nhếch mép.
- Brian! Cậu bóp cò đi. Tôi cũng chán sống rồi.
Bệnh viện…
- Tại sao… chuyện này…
Brian run rẩy nhìn xuống đôi bàn tay mình, như thể giờ phút này đây, anh đã nhận ra, chính anh mới là người đã đưa Ginny vào chỗ chết chứ không
phải Mark. Đột ngột anh nhìn lên Han Ji Hoo. Ánh mắt đó bao năm nay