
chẳng xúc tiến thêm bước nào. Không bắt sóng được cảm xúc với bất kỳ chàng nào đành ngậm ngùi cô đơn tới tận bây giờ.
“Oa… oa…”.
Thằng nhóc nhà bên lại khóc ré lên. Phương đi tới cửa kính, vén màn dòm xuống cửa sổ nhà người ta. Anh chồng đang bế con hát “ầu ơ dí dầu”, còn chị vợ đứng bên cạnh mỉm cười.
Nhìn nhà người ta hạnh phúc mà cô phát thèm.
Chán thật!
Điện thoại phát nhạc inh ỏi. Phương nhìn màn hình. Số của anh Đạt, trưởng phòng Tín dụng Ngân hàng. Hai anh em cũng khá thân.
“Alo!”
“Phương! Đi uống rượu đi!’. Nghe giọng anh Đạt có thể biết là ảnh say lắm rồi.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao bỏ bà xã ở nhà thảnh thơi đi uống rượu thế này? Không sợ chị Nguyệt giận hả?”
“Anh đang buồn đây. Ra quán uống rượu với anh”.
“Ok!”
******
Quán bar Heaven.
“Anh cãi nhau với chị ấy. Cãi to lắm”. Đạt nhìn Phương lè nhè. “Biết sao bọn anh cãi nhau không?”
“Dạ không!” Hai vợ chồng nhà anh tại sao lại cãi nhau cô biết mới ghê.
“Tại cô ấy!” Đạt rót rượu vào ly òng ọc. “Tại cô ấy không quan tâm tới anh”.
Phương gật gù.
“Cô ấy toàn lo cho con bé con mà bỏ rơi anh. Hic”.
Xời. Tưởng gì. Phương cười toe toét.
Thấy anh Đạt đang định nốc ly rượu, Phương cản ngay. Nhìn ổng bây giờ chẳng phong độ chút nào hết. Trưởng phòng Tín dụng gì nhìn như thằng cha bợm nhậu.
Mà sao chị Nguyệt lâu tới vậy ta? Phương quay người nhìn ra cửa. À, tới rồi.
Chị Nguyệt đi tới cười với cô rồi liếc anh chồng một cái:
“Đó, em coi! Bê tha hết chỗ nói”.
Anh Đạt nhìn vợ nói:
“Kệ anh! Em về đi”.
Rồi hờn dỗi quay lưng lại. Chị Nguyệt khẽ lắc đầu, dỗ ngon dỗ ngọt mất một lúc anh Đạt mới chịu về nhà với vợ.
Lúc ra khỏi ghế, Phương va phải một anh chàng đang chống tay lên trán đi loạng choạng. Cậu ta nói “xin lỗi” rồi đi ra cửa.
Nhận ra Minh, cô chớp chớp mắt. Sao mấy ngày nay hay tình cờ “đụng” phải cậu ta thế nhỉ?
Một cô gái sành điệu sực nức mùi nước hoa đuổi theo kéo cánh tay Minh.
Phương đi ra ngoài quán bar thấy hai người đó đang đứng cãi nhau nhặng xị cả lên. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi đi tới chỗ để xe.
Hơ! Trời lạnh thật đấy. Phương quấn lại chiếc khăn quàng cổ, sau đó lái xe từ từ rẽ qua đường. Không ngờ một gã say rượu chạy ẩu lái xe lạng lạng rồi va vào xe cô. Cả hai chiếc xe đổ kềnh xuống đường.
Trong lúc hoảng hốt, cô thấy Minh chạy rất nhanh tới.
Lúc té xuống đất, cô thấy trời đất quay cuồng, tim đập binh binh trong lồng ngực. Cô hoảng sợ thật sự, nhất là khi cơn đau đớn ở chân dội về tim. Nhưng khi thấy Minh chạy đến, một cảm xúc ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Nhìn anh chàng lăn xăn dựng chiếc Lead lên, nhẹ nhàng kéo chân cô ra khỏi gầm xe, nhờ người ta đi mua thuốc còn mình thì xoa chân cho cô, trái tim cô ấm hẳn sau bao năm lạnh lẽo. Và cô nhận ra… Hình như mình thích anh chàng này mất rồi!
******
“Cảm ơn em nhé!” Phương nói với Minh lúc cả hai đang ngồi trên ghế đá ở Quảng trường.
May mà có em. Phương nói thầm trong lòng, quay sang Minh mỉm cười. Cô cầm lon bia đưa lên môi uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Minh cũng uống một ngụm bia. Mặt anh chàng buồn xo.
“Buồn lắm hả? Lúc nãy chị thấy hai đứa đứng trước bar cãi nhau”. Cô cụng lon bia vào lon của Minh rồi đưa lên miệng uống ngụm nữa.
Thích một người đã có bạn gái. Điều này thật tệ. Và anh chàng lại còn nhỏ hơn cô tận sáu tuổi.
Phương nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai. Trái tim này, tình cảm này đang và sẽ hướng về cậu đấy. Cậu có biết không?
Minh chợt quay sang. Phương lúng túng ngó lơ sang chỗ khác.
“Chị Phương này!” Giọng Minh trầm trầm, nghe thật buồn. “Tiền đối với con người ta quan trọng đến thế sao? Vì tiền người ta có thể làm những việc đáng ghê tởm sao chị?”
“Ờ… thì”. Phương bối rối nhìn vào đôi mắt giận dữ của Minh.
“A!” Minh giơ hai tay vò đầu tóc rối xù lên. “Chị không thể nào hiểu được cảm giác của em lúc nhìn thấy Thảo khoác tay lão già đáng tuổi ba cô ấy đi vào trong khách sạn. Em đã tha thứ và khuyên cô ấy đừng bám theo gã đại gia chết tiệt đó. Em nói em sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền cùng cô ấy trả nợ nhưng Thảo không nghe”.
Phương cầm lon bia bóp nhẹ, lắng tai nghe.
“Lúc nãy bọn em đã chia tay. Em mệt mỏi lắm rồi”.
Minh ngồi thừ ra, dựa lưng vào ghế, hai tay buông xuôi.
Phương muốn nói: “Con bé đó không yêu em nữa, ngang nhiên phản bội em như thế thì em quên nó đi. Tại sao phải khổ sở vì một người như thế. Không đáng chút nào”. Nhưng cô chỉ im lặng.
Cái lần “bắt tận tay di tận trán” tên sở khanh kia, Phương hùng hùng hổ hổ tát cho hắn một cái rồi tuyên bố:
“Từ giờ anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đồ chết tiệt”.
Cũng có khóc lóc nhưng không sướt mướt lê thê. Bữa sau cô còn đi Spa chăm sóc da được