Không Sụp Hố Sao Yêu Được Em

Không Sụp Hố Sao Yêu Được Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321653

Bình chọn: 10.00/10/165 lượt.

em mượn nhé!”

“Em mặc áo anh còn anh mặc gì đây”. Minh vờ giận dỗi.

“Ở trần!” Phương bật cười rồi chạy biến vào trong phòng tắm.

***********

Chuyện Minh và Phương cặp bồ bỗng chốc trở thành đề tài hot của các cô nàng nhiều chuyện trong công ty. Trong văn phòng, nhà ăn, wc,… đâu đâu cũng thấy các nàng xúm lại tám chuyện về cả hai.

“Nghe nói Minh chia tay người yêu để bồ với sếp đấy”.

“Ồ. Chắc trước sau gì ảnh cũng được thăng chức cho mà coi”.

“Ờ, tui cũng nghi lắm à nha. Sếp có “bồ trẻ” hèn gì chăm chút nhan sắc ghê bà hơ”.

… @#*%... !!!$&*@

Chiều mát. Minh và Phương nắm tay đi trong công viên. Cô hỏi:

“Anh khó chịu vì đi đâu cũng nghe các bà tám xì xầm về chúng ta phải không?”

“Ừ!”

“Em mới thảm nè. Các cô ấy nói em mê trai, hám bồ trẻ, rồi dụ dỗ anh… này kia nọ… Ai,…”.

“Ha ha ha!” Minh phì cười. “Chẳng phải ai tối đó uống rượu rồi hôn anh…rồi rồi…”.

“Rồi rồi gì…?” Phương đập tay Minh một cái. “Anh cũng hừng hực lửa mà nói em dụ anh”.

“Hà!” Minh tránh cái nhéo hông của Phương rồi ôm ghì lấy cô. Cảm giác ai đó thuộc về mình thật ngọt ngào.

“Anh này,…”. Phương chợt ngẩng đầu lên hỏi. “Em từng thấy anh ngồi với Thảo trong phòng khám tư”.

“À, anh dẫn Thảo đi khám thai”. Minh cười.

“Khám-thai?” Phương hoảng hốt.

“Nghĩ tùm bậy không. Thảo có thai với gã đàn ông kia. Hai người đó cũng sắp kết hôn rồi”.

“À…”. Hóa ra là như thế.

Cả hai đi dưới những tán lá cây xanh ngắt hai bên. Trời se lạnh nhưng Phương cảm thấy rất ấm áp, chẳng hề lạnh tí nào. Mùa đông – so cool!

Chiều thứ bảy. Cả công ty đi dự đám cưới anh chàng trưởng phòng kinh doanh. Phương mặc váy trắng không dây cực kỳ sexy. Chẳng hiểu sao mặt mày Minh xám xịt như đưa đám suốt cả buổi tiệc.

Trên đường về nhà, anh chàng nổi cáu:

“Sau này đi đám cưới hay tiệc tùng ăn mặc kín cổ cho anh. Em có biết là mấy thằng cha già dê cứ nhìn vào ngực em không?”

“Em thích mặc sao kệ em. Nhiều cô ngưỡng mộ vòng một của em lắm đó. Anh quê một cục”. Phương ngồi sau bĩu môi. “Bây giờ ai còn mặc mấy cái váy kín cổ nữa”.

“Em…”

Về nhà, cả hai lại cãi nhau ỏm tỏi. Minh kiên quyết giữ vững quan điểm “không muốn người yêu mặc váy hở ngực”.

“Khoe hàng! Phản cảm”. Minh cáu.

“Đàn ông con trai gì mà nhỏ nhen, ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình”. Cô ngồi trên giường nhìn Minh gườm gườm.

“Anh nói em không được mặc mấy bộ đó nữa. Cất hết cho anh!”

“Anh thật quá đáng! Anh có biết em đi cạnh anh người ta nói tụi mình là chị em không hả?” Cô nói to. “Anh thì đẹp trai ngời ngời. Em thì già. Muốn mặc đồ gợi cảm chút cũng không cho…. Huuuu”.

“Ai, sao lại khóc rồi…”

Minh ngồi xuống giường nắm tay Phương:

“Anh ác lắm. Em thích mặc thế nào thì kệ em chứ. Chả có anh chàng nào lại muốn bạn gái mình xấu xí, già khằn như anh cả. Ghét”.

“Ừ! Anh biết rồi”.

“Từ giờ không được nói như thế nữa nghe chưa?”

“Ừ! Anh biết rồi. Cho hôn cái!”

“Cái anh này…!”



“Anh! Rau muống phải lặt như thế nào đây?”

“Em bứt thành từng khúc, bỏ lá già héo đi”. Minh vừa làm cá vừa ra lệnh. “Lặt rửa sạch để đó cho anh rồi đi rửa cà chua”.

À… Phương hí hoáy đứng lặt rau. Khổ. Không biết nấu ăn nên phải làm chân sai vặt cho chàng ta thế này đây.

Bất ngờ, một vòng tay mạnh mẽ ôm cứng lấy cô từ đằng sau. Cô giãy nãy:

“Tanh quá! Xê ra”. Cô thụi cùi chỏ vào bụng Minh mà anh chàng càng ôm chặt hơn.

“Hì! Càng ngày càng thấy em quyến rũ mất hồn. Lúc nào cũng muốn ôm hun”.

“Sặc!”

Anh chàng nói làm liền, hôn chụt chụt vào má Phương.

“Xê ra chỗ khác cho người ta còn làm việc. Tập trung vào chuyên môn đi kìa”.

Minh cười, bóp mông cô một cái. Phương đỏ mặt quay lại trừng mắt:

“Anh… anh… Dêêêêê…”

Sau đó phang luôn quả cà chua đang cầm trên tay vào người Minh. Phòng bếp bỗng chốc trở thành chiến trường với những quả cà chua và dưa chuột là lựu đạn.

*************

“Sụp”.

Phương húp muỗng canh cà chua và thịt bò, khen nức nở.

“Ngon quá! Rất đậm đà”.

Đưa tay véo má Minh một cái, Phương cười tít mắt:

“Ông xã ngoan quá. Sau này nhất định phải nấu cho vợ ăn nữa đấy”.

“Em cũng phải học nấu ăn đi”. Minh xúc muỗng cơm nhai ngấu nghiến.

“Biết rồi!”

Cô chớp chớp mắt trả lời, sướng rơn trong bụng. Tuyệt quá! Sau này kết hôn rồi khỏi phải nấu ăn. Hihi!

“Chút nữa em rửa chén”. Minh thản nhiên nói.

“Ơ…”. Phương chưng hửng. “Sao lại là em????”

“Anh nấu ăn rồi đó thôi. Em phải rửa chén”. Anh cười tươi.

“Nhưng mà lúc nãy em cũng giúp anh còn gì?”

“Phụ thì tính làm gì?” Minh nhe răng cười chọc quê cô. “Mà cũng chẳng phải phụ, toàn phá đám anh”.

“Anh!” Cô phồng má. “Em không rửa chén đó. Anh là


Pair of Vintage Old School Fru