
em không thể nhịn được, vẫn cười nói vui vẻ
bình thường… tôi bê chén cơm của mình qua mâm bên cạnh, nhìn phù hiệu tôi biết
chị em của ban Quân y, tiếng cười nói chọc ghẹo vẫn giòn tan như pháo nổ…
Buổi
chiều, chúng tôi nghe anh Trường C trưởng quán triệt tinh thần của cấp trên
giao cho đơn vị, chúng tôi chỉ thực tập ở khu vực Đắc Đoa, Hà Tam ba ngày, sau
đó sẽ di chuyển đến nơi khác… Khoảng hai giờ chúng tôi thực tập bài địa hình đầu
tiên, cắt qua những khu vực của nông trường đang sản xuất, bắt gặp những ánh mắt
biết nói của chị em… vượt qua những địa hình phức tạp theo giáo án, chúng tôi
trở về nông trường bộ lúc hơn hơn giờ, trời đã bắt đầu tối… tắm rửa… cơm chiều…
Khoảng
hơn bảy giờ tối, sau khi sinh hoạt đánh giá công tác trong ngày của chị em
xong, chúng tôi chia ra từng nhóm nhỏ, đi về các khu của chị em, thấy chúng tôi
(tôi và anh Bảy ở Duy Phước, Duy Xuyên, Quảng Nam) chị em mời vào phòng, phòng
này có tám người, qua chuyện trò đây là phòng của ban Quân y, gồm y tá và hộ lí
của bệnh xá, những câu hỏi thăm xã giao mang đầy chất lính, và chuyện buôn gió
bán mây… đang nói chuyện có hai người xin phép về bàn để ôn bài, chuẩn bị cho kì
thi tuyển Quân y sĩ của viện 17 Đà Nẵng… một lát sau có một người đến hỏi “Anh
bộ đội nào giỏi toán chỉ cho em bài này với!” Tôi đứng dậy về bàn học và ngồi
trên một ghế băng dài, đọc qua đề toán… suy nghĩ… và…bí. (Xấu hổ quá! Và phải
công nhận bài toán đó khó) nhưng cũng cố gắng vì có... người khác giới… bên cạnh.
Bài toán đã tìm ra cách giải và đáp số đã được đưa ra đúng với đáp án có trong
sách... hú hồn…
Qua
ánh mắt tôi nhìn ra lời cảm ơn, và lúc này một câu chuyện mới được khai mào và
có phần rôm rả, chuyện của người đi học và người giải toán... Không thể chịu nổi
với lời châm chọc của chị em cùng phòng, em nháy mắt cùng tôi ra trước hè, nơi
có những cục đôn to bằng gỗ ngồi “tâm sự”… cuộc đời của em được kể với giọng dịu
dàng và cuốn hút, những mơ ước của em về một tương lai khi hoàn thành nghĩa vụ,
tôi được nghe kể về quê hương em Nam Sách - Hải Hưng, về những suy nghĩ của em
về cuộc đời người lính, và nhiều điều còn ấp ủ vấn vương của một người con gái
đến tuổi đang yêu... Tiếng kẻng báo hết giờ sinh hoạt và chuân bị giờ ngủ (chương
trình phát thanh Quân đội Nhân dân), anh em tôi chia tay để về phòng…
Khi
về phòng, lúc anh em đã ngủ, tôi hỏi anh Trường C trưởng (Sinh viên Khoa Toán
ĐHTH Hà Nội, đang thức xem lại bản đồ thực tập ngày mai) về bài toán hồi nãy và
kể chuyện khi tối, anh chỉ cười và không nói gì, lúc hai anh em đang nói chuyện,
tôi thấy một dáng người đi qua, anh Trường nháy mắt tôi ra xem là ai, thì hỡi
ôi! Em gái Hải Hưng.
Tôi
vào nói với anh Trường, anh dặn tôi cẩn thận để tuân thủ nội quy của đơn vị bạn,
cũng như ngủ sớm vì ngày mai chúng tôi đi xa khoảng 20 km. Chúng tôi ngồi dưới
hàng hiên của đầu hồi phòng… nhìn sao trời lấp lánh… muôn tinh tú đang vẫy gọi...
phía trước là hàng cau thẳng tắp đong đưa trước gió từ hướng bắc thổi về… se lạnh.
Theo
lời em, đêm nay em trực bệnh xá của nông trường…
ĐẮC ĐOA ĐẤT LẠ MỘT MÙA CAU...
Ngày
thứ hai ở Đắc Đoa quả là bận rộn, chúng tôi phải dậy sớm và chuẩn bị cho buổi
thực hành ngày hôm nay, khu vực cũng gần quanh nông trường, không dám đi xa, vì
thật ra khi đó tình hình an ninh cũng chưa phải là an toàn lắm, lực lượng FULRO
vẫn còn hoạt động lén lút.
Giờ
cơm sáng, chúng tôi ra nhà ăn của nông trường, những bộ cánh mới nhất của chúng
tôi ít nhiều cũng trang điểm một phần nào cho không khí của nông trường, không
biết vô tình hay cố ý, khi tôi nhúng bát vào nồi nước sôi thì cũng là lúc em vừa
đi tới... Đôi má em ửng hồng, pha lẫn một chút gì e thẹn… Vì sao? Xin đừng hỏi
làm khó nhau…
Băng
qua những cánh rừng của nông trường, mùi thơm thoang thoảng của hoa rừng làm
cho chúng tôi ngất ngây... trời bình yên với quang cảnh đầy thơ mộng, lòng
chúng tôi chùn lại khi nhớ những ngày ở bên kia biên giới… Ngày đó dân cư xung
quanh còn thưa thớt, họ mới từ thành phố Pleiku chuyển về, cuộc sống chưa được ổn
định lắm… qua những cánh rừng, suối khe, đồi trọc, những địa hình mà nay mai
chúng tôi phải tiếp cận, tìm cách vượt qua theo yêu cầu của nghề trinh sát… Tất
cả đều thấm mệt sau nhiều giờ hành quân, dừng lại trên một ngọn đồi có độ cao
là 286, anh Trường ra lệnh dừng chân nghỉ trưa, trà được nấu, lương khô bóc ra,
bữa trưa chỉ có vậy… giấc ngủ trên cánh võng đến rất nhanh.
Chúng
tôi vòng ra đường 19 qua những xóm nhỏ, tiếng trẻ con í ới, những bước chân chạy
theo bộ đội, những ánh mắt buồn của các em, trong buổi chiều tà cao nguyên,
nhìn chúng tôi hành quân qua làng… hình ảnh nơi quê nhà với những buổi chiều nấu
cơm cay mùi khói đước lại hiện về... Đến cổng nông trường cùng lúc với giờ nghỉ,
các bộ phận lục đục kéo nhau về, chúng tôi đi cùng với một nhóm chị em làm cỏ
mía… cũng nhìn nhau, cũng vui cười, cũng những câu trêu đùa hết sức vô tư… đến
lối rẽ vào nông trường bộ, cũng hẹn nhau (hẹn lèo ấy mà), cũng có những c