Insane
Kiss Kiss Bad Girl

Kiss Kiss Bad Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322813

Bình chọn: 7.5.00/10/281 lượt.

cười có thiện ý từ
tận đáy lòng.

“Vậy… tớ biết rồi, cám ơn cậu!” Thừa Tầm lạnh lùng nói, làm gì mà phải nói cám
ơn tôi, nếu cậu ta không nói thì tôi còn cảm thấy dễ chịu chút chút.

Trong lòng trống rỗng quá… Khó chịu quá, giống như nỗi đau có một thứ gì đó bị
khoét đi mất vậy… Hu! Tôi ngẩng đầu lên thở ra một hơi dài.

“Đối xử tốt với Vũ Tuyết nhé.” Dường như câu nói đó phát ra từ họng từ mắt tôi
vậy, lúc này, tôi chỉ có thể mạnh mẽ không thể rơi nước mắt, nhưng Hàn Thừa Tầm
ngu ngốc đó, tại sao lại phải hỏi tôi, tại sao chỉ dằn vặt tôi chứ?

“Tớ…”

“Được rồi, bọn mình… bọn mình về nhanh đi!” Thấy Thừa Tầm như muốn nói thêm
điều gì nữa, tôi vội vã cắt ngang lời cậu ta, sợ rằng câu nói tiếp sau của cậu
ấy càng làm tôi đau buồn hơn thôi.

……

Tiếp đó, mãi cho đến lúc tôi vào nhà, chúng tôi chẳng ai nói thêm lời nào nữa,
không khí nặng nề ngượng ngập.

Sau khi về nhà rồi, việc làm đầu tiên của tôi là rút dây điện thoại ra, tắt di
động, trốn trong chăn để không ai làm phiền rồi thoải mái khóc một trận đã đời.

Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Hàn Thừa Tầm cậu là thằng ngốc đáng chết! Tớ hận
cậu! Tớ ghét cậu! Đi chết đi! Tốt nhất là cậu đi chết đi!

Huhuhuhu… Tại sao lại thế này? Sự việc sao lại thế này? Huhuhuhu… Hàn Thừa Tầm,
tớ sẽ không quan tâm đến cậu nữa đâu! Cậu cứ việc mãi mãi ở bên Vũ Tuyết của
cậu đi! Tớ phải tuyệt giao với cậu! Tuyệt giao!

Huhuhuhu… huhuhu…

--- Thừa Tầm ---

“Binh!”

Cửa nhà bị Thừa Tầm đạp mạnh ra, cậu mệt mỏi dựa lưng vào cửa, chau mày thở ra
một hơi thật dài.

Hừ… cậu quả thật không dám tin, nha đầu Doãn Đa Lâm đó lại sảng khoái chấp nhận
chuyện cậu và Vũ Tuyết qua lại với nhau… Tại sao cô ấy lạnh nhạt thế chứ? Thậm
chí còn không hỏi cậu nguyên nhân do đâu? Thậm chí không giữ cậu lại? Chẳng lẽ
cô ấy không hề cảm nhận được gì ư? Chẳng lẽ đối với tất cả những chuyện của
cậu, cô đều thờ ơ sao? Hoặc là… hoặc là những gì cậu biểu hiện vẫn chưa đủ rõ ràng?
Sao lại thế này, tại sao lại thành ra thế này?

Ngoài Đa Lâm ra, bây giờ ngoài Đa Lâm ra, cậu còn có tinh thần làm gì được nữa?

Nhưng mà… nhưng mà ngay cả Đa Lâm cũng vứt bỏ mình rồi… Cậu cảm thấy bây giờ
mình chẳng còn gì cả… quả thực không còn gì nữa rồi…

Hu… thôi xong!

Thừa Tầm nặng nề cúi thấp đầu, co chặt nắm tay.

Doãn Đa Lâm… cô ấy không thể thích cậu… cô ấy, nhất định là từ trước tới nay
chưa hề để ý đến cậu… chỉ có mình cậu cứ như một thằng ngốc mà thôi…

Nghĩ đến đây, Thừa Tầm thấy đầu óc mình đau nhức vô cùng. Cậu mệt mỏi cởi giày,
vừa bước vào phòng khách đã đụng ngay bố cậu lúc đó cũng vừa bước ra.

Cha con nhìn nhau, sắc mặt nặng nề.

“Bố, con về rồi.” Thừa Tầm cúi đầu, vội vã gọi một tiếng rồi chuẩn bị lỉnh vào
phòng ngủ.

“Đứng lại.” Bố của Thừa Tầm, Hàn Hạo Thành gọi sau lưng cậu. “Làm gì mà gấp về
phòng thế, mày lại làm chuyện gì xấu ở ngoài rồi phải không?”

“Không.” Thừa Tầm nhạt nhẽo trả lời một câu, nhấc chân lên đi về phía trước.

“Không à? Thế thằng nhóc con này sao mặt mũi mày lại như cá chết thế kia? Có
phải là lại đánh nhau rồi bị thầy cô bảo gọi người nhà lên gặp nên mới thất
thểu thế chứ gì?” Trong lời nói Hàn Hạo Thành đầy sự nghi ngờ và không tin
tưởng.

Thừa Tầm dừng bước, nắm đấm càng co chặt hơn, ngày hôm nay tâm tình cậu đã đủ
tệ hại lắm rồi, không ngờ vừa về đến nhà lại bị bố cậu lên lớp thế này, tuy
quan hệ giữa cậu và bố mẹ vẫn rất khách khách khí khí lãnh đạm nhạt nhẽo, nhưng
tự nhiên lại bị ngờ vực vậy, nộ khí của cậu chẳng hiểu sao bốc lên bừng bừng
trong đầu.

“Hừ hừ… bố, bố nghĩ con hư hỏng đến độ đó sao? Bố để trái tim trong bụng là
được rồi, cho dù con có giết người, cũng sẽ không báo cáo với cảnh sát tên của
bố đâu!” Thừa Tầm quay đầu lại, giọng điệu sắc cứng nói với Hàn Hạo Thành.

“Thằng oắt con hư đốn, mày đang nói với ai đó hả?” Lửa giật ngùn ngụt, Hàn Hạo
Thành lao về phía trước đưa cao tay phải lên muốn đánh Thừa Tầm.

“Đánh đi… Ông chỉ có đánh là giỏi! Nếu không, tôi không phải là con của…” Thừa
Tầm không chịu thua nhổ ra một câu.

Chát…!!!

Không đợi cậu nói hết, một tát tai chớp nhoáng, khóe miệng Thừa Tầm chảy ra một
dòng máu tươi. Hàn Hạo Thành cũng giật mình, ông cũng không ngờ mình lại ra tay
mạnh đến thế, đánh Thừa Tầm đến chảy cả máu miệng.

Thừa Tầm cúi đầu, má trái đau nhức đỏ như phải bỏng.

“A… ông ơi, Thừa Tầm… hai người làm sao thế hả? Có chuyện gì xảy ra? Trời… chảy
máu rồi, Thừa Tầm, con đừng thế được không?” Lúc này, mẹ của Thừa Tầm – Giang
Mỹ Trân – nghe được tiếng động trong phòng khách, cuống quýt chạy ra.

Bà hơi căng thẳng tiến lại gần Thừa Tầm, nhưng lại bị Thừa Tầm lạnh lùng gạt
ra: “Đừng tới gần tôi!”

“Thừa Tầm…” Giang Mỹ Trân sắc mặt khó chịu gọi.

“Mày… thằng nhóc này dám nói chuyện với mẹ mày thế hả!” Hàn Hạo Thành tức giận
quát.

“… Đủ rồi, thật sự đã qu