XtGem Forum catalog
Kul Boy Đẹp Gái

Kul Boy Đẹp Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323301

Bình chọn: 8.5.00/10/330 lượt.

ền bù cho anh nhiều hơn thế này nữa.

Dòng nước mắt tuôn trào như chảy ngược vào tim. Nhân chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy cô và khóc thật lớn. Nhân ko nói , chỉ toàn tiếng nấc nhẹ.

- Em cầm tay anh được chứ ? _ Băng Băng mò mẫm đôi tay của Nhân và cầm thật nhẹ.

- Tay anh ấm thật đấy, y như bàn tay của anh trai em ý, hì hì, chắc nó phải đẹp lắm phải không ?

Nghẹn cả cổ họng, Nhân nắm chặt tay lại và bịt miệng khóc. Nước mắt tuôn ko ngớt.

- Anh khóc à? anh đừng khóc ... khóc nhiều sẽ mệt hơn đó. Em rất quí anh. Anh có thể nhận em làm em gái anh ko?

Ko 1 tiếng nói nào được thốt lên.- Anh im lặng nghĩa là anh đồng ý rồi , hihi . Cảm ơn anh lắm lắm, anh hãy cho em biết gia đình của anh để em sẽ thay anh chăm sóc họ.

Lúc này thật sự Nhân ko cầm lòng được nữa, cậu muốn khóc to lên, quặn thắt trong tim khi nhìn nụ cười vô tư của cô.

Chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm lòng. Nhân ra hiệu cho chị y tá đưa Băng Băng ra ngoài.

- Cậu ấy mệt rồi, để chị dìu em ra ngoài nhé. _ Y tá nhẹ nhàng nâng Băng Băng đứng dậy.

- Em muốn tâm sự nữa mà chị.

- Nhưng cậu ấy rất mệt.

- ... Vâng ... em đành ra vậy, cho em ôm anh 1 cái heng.

Thế là nhỏ vòng tay ôm Nhân thật chặt, nhỏ cảm giác \"Sao bờ vai này thân thuộc đến thế?\".

- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha , em đi nè. Người anh ấm cực, cảm ơn anh rất nhiều, em chào anh !!!.

Nói xong chị y tá dắt nhỏ ra ngoài để lại 1 mình Nhân khóc và khóc trong căn phòng trắng lạnh buốt. Những giọt nước mặn cứ liên tục rớt xuống , Nhân ko nghĩ lúc này cậu yếu đuối đến thế.

Đc 1 lúc , Nhân nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm Băng Băng.

- Em gặp anh ta rồi chứ?

- Rồi anh à ! Anh ấy thật tốt bụng và đáng iu, em đã cầm tay và ôm anh ấy, anh ko ghen chứ?

- Ko đâu.

- Em biết mà, em muốn ở lại tâm sự với anh ý nhiều hơn nhưng chị y tá bảo anh ý mệt và cần phải nghỉ.

- Em phải để anh ta nghĩ chứ.

- Em hiểu mà, thế thì em mới ở đây nói chuyện với anh.

... Nam im lặng cười nhạt.

- Làm sao để anh ý ko chết hả anh?

- Số phận mà ! ai cũng rồi phải chết, em đừng suy nghĩ nhiều. _ Khuôn mặt Nhân lúc này đang rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra \" ko có gì \".

- Em muốn làm 1 điều gì đó cho anh ý, em phải làm gì?

- Chỉ cần em sáng mắt và sống thật hạnh phúc là được.

- Sao anh biết?

- ừm thì…Anh đoán.

- Hi vọng là vậy _ Băng Băng vẫn vô tư chẳng nghi vấn điều gì cả.

Nhân dìu cô ra ghế đá trong bệnh viện ngồi nói chuyện.

- Em này ! Hôm em mổ chắc anh ko ở cạnh em đc rồi.

- Ơ! Anh đi đâu?

- Anh phải ở trường có chút chuyện, Em đã giao trường học cho anh còn gì . Ko đi ko đc.

- Dời ngày lại ko đc hả anh?

- Không thay đổi đc

- ẹc, ko biết đâu, muốn anh hai ở đây_ Băng Băngkhoanh tay trước ngực lắc đầu .

- Anh chỉ bận cỡ 2 ngày thôi, rồi anh sẽ tới mua quà mừng cho em.

- Ko cần, ghét , em tự về phòng . _ cô tức giận cầm gậy bỏ đi.

- Eeeeehhhh, đừng giận mà

- Cõng em từ đây về phòng, làm được thì tha

- Ok .

Nhân sắn tay áo, khum người xuống cõng Băng lên lưng, bước chầm chậm

- Ây da, giờ để ý vai người hiến giác mạc cho em hình như cũng gần như anh vậy đó. Ôm ảnh mà em cứ ngỡ là anh không .

Cô cười vui vẻ, chân đung đưa liên hồi , còn Nhân ... những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má. Ko muốn bị phát hiện, Nhân vẫn tiếp tục giả bộ vui cười , mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống ướt cả ngực áo.

- Anh ! Thế là em sẽ đc ung dung bước vào lễ cưới và đc chứng kiến quá trình con em và Triệt lớn lên từng ngày, từng ngày. Em sẽ cố gắng nuôi chúng thật tốt. Kế hoạch bí mật, em mới nói cho anh, chưa cho Triệt biết đâu, hề.

- Ừ! Anh tin em sẽ làm đc. – Nhân nói giọng buồn

- Sao anh buồn thế?

- Đâu nào , anh đang cười hoác miệng đây này.

- Đâu đâu? _ Nhỏ lấy tay mò lên mặt Nhân, banh miệng Nhân ra thật lớn.

- Ậy àm ao anh ói ( vậy làm sao anh mói )

- Cười đi, em mới buông, anh hai ~~

- Rồi, cười cười - Nhân toe miệng cười lớn

…………

Tình hình sức khỏe của Nhân mỗi lúc một nặng hơn, cậu ko còn biết mình sống được bao lâu nữa. Hôm nay hơi thở của cậu khó đi nhiều so với mấy ngày trước. 4 ngày nữa phẫu thuật Nhân sợ ko đủ sức nên ráng ăn thật nhiều cho khỏe hơn, nhưng càng ăn càng ói ra hết.

- Mình…còn trụ được bao lâu nữa đây….. Tiểu Kỳ, ba, mẹ, Băng Băng, Triệt….anh xin lỗi…”””””’’’’’’’’’’’’

- Anh Nhân dạo này lạ quá. - Triệt ngồi gọt trái táo nát bấy

- Ừm. Em cũng thấy vậy - Băng BĂng gật đầu biểu tình

- Nhất là vụ ngày nào cũng đòi ở riêng với em

- Gì chứ ~ Anh ghen à

- Anh nào dám ghen tỵ với anh trai mình. .. Lỗi em chứ bộ - Triệt nhét miếng táo vào miệng Băng Băng, trề môi - Em bỏ bê anh.