Kul Boy Đẹp Gái

Kul Boy Đẹp Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323231

Bình chọn: 8.5.00/10/323 lượt.

hế nào

- ………..

- Vẫn còn thời gian, anh sẽ giúp em.

………….

Hôm ấy Nhân về nhà suy nghĩ rất nhiều, Cậu muốn đánh đổi đôi mắt của mình để cho em gái mình được nhìn thấy ánh sáng. Thực ra chuyện này cậu đã đắn đo suy nghĩ từ khi biết tin bị tai nạn và ko nhìn thấy được nữa, nhưng cứ sợ cô tổn thương khi biết được sự thật nên cậu cứ chần chừ mãi. Cả buổi tối Nhân thức trắng đêm suy nghĩ \" Nên hay Ko \" về vấn đề này.

- Nếu mình làm vậy, liệu mọi người có trách mình không..?

Ngay sáng sớm mai Nhân quyết định đến bệnh viện gặp Bác sĩ để nói hiếngiác mạc cho Băng BĂng .

- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? _ Ông bác sĩ hỏi lại cho chắc chắn.

- Vâng, cháu đã suy nghĩ rất kỹ _ Nhân kiên quyết gật đầu, mặc dù tay cậu đang run lên từng đợt

- Nhưng ... Mong bác sĩ giúp cháu 1 điều .

- Tôi hiểu cậu đang muốn nói điều gì.

- Vâng! hãy giữ bí mật với Băng Băng, Triệt…và cả gia đình của tôi nữa.

- ….Được rồi

Ông bác sĩ ko còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận quyết định của Nhân . Ngay trong ngày hôm đó, họ đưa Nhân đi khám tổng quát, kiểm tra tình trạng sức khỏe ...

Vài ngày sau Nhân lên bệnh viện để nhận kết quả kiểm tra.

- Chuyện….chuyện gì thế này….

Sét đánh ngang tai khi cậu đọc tờ giấy khám sức khỏe, Nhân bị ung thư gan thời kỳ cuối, chỉ có thể sống được vài tháng nữa thôi.

...

Thảo nào hơn mấy tháng qua Nhân liên tục bị đau, ăn vào là ói ra, cơ thể hay mệt mỏi, chóng mặt... Nhưng lúc đó Nhân chỉ nghĩ do làm việc quá sức và học hành căng thẳng nên vậy thôi.

cậu đau đớn, im lặng ôm hết nỗi đau vào mình mà ko nói với ai biết, bất cứ ai ... kể cả những người mà cậu thương yêu nhất.

......

3 ngày liền Nhân ko ghé qua tâm sự với Băng BĂng , cô lo lắng gọi điện thọai, luôn miệng hỏi Triệt về Nhân, nhưng Triệt chỉ biết lắc đầu .

Gạt hết nỗi đau, Nhân can đảm đến bệnh viện xin Triệt một ít thời gian riêng tư và dắt cô đi dạo khuôn viên

...Hôm đó, là 1 ngày nắng đẹp….

- Anh này! Anh biết tin gì chưa?

- Tin gì em?

- Hôm kia ấy, bác sĩ gọi điện thoại cho nhà em báo là có người chịu hiến giác mạc cho em , em vui ơi là vui, cầm điện thoại gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy mất tiêu à.

- Tốt quá _ Nhân nhẹ nhàng thốt lên.

- Anh ko vui khi em sắp đc sáng mắt à? - Băng Băng phồng má đáng yêu

- Đâu có , anh vui ko nói nên lời đấy chứ _ Cậu xoa đầu cô thật dịu dàng.

Nhưng lúc đó Băng Băng ko hề nhìn được khuôn mặt của Nhân đang đổi sắc như thế nào. Đó là 1 ánh mắt đầy mãn nguyện pha 1 chút thương đau và cầu mong em gái mình được hạnh phúc.

- Anh này ! Khi em sáng mắt , em và Triệt sẽ làm đám cưới nhá. Lúc đó anh phải đến dự, khoác tay em lên lễ đài mới được đó nha _ cô nắm chặt tay Nhân và dựa đầu vào bờ vai vững chắc của cậu.

- Tất nhiên rồi _ Nhân gượng cười.

- Em muốn sinh ra những đưa con thật xinh xắn, em sẽ tranh thủ ở nhà chăm sóc chúng, Triệt đi làm nuôi gia đình, còn anh sẽ phụ em dọn dẹp nhà. Hihi , anh muốn em có mấy đứa? _ Băng Băng cứ thả hồn mơ màng, tưởng tưởng ra 1 gia đình nhỏ tuyệt đẹp và đầy hạnh phúc.

- Càng nhiều càng tốt, hì _ Sống mũi Nhân cay xè.

- 7 đứa nhá ! Em thích số 7, con tụi mình sẽ là những đứa trẻ thật xinh như ba mẹ nó , anh nhỉ ? hihi _ Cô vẫn vô tư tưởng tượng cái khung cảnh ấy.

Qua ngày mới , Băng Băng bắt đầu phải chuẩn bị mọi thứ vào để tiến hành phẫu thuật trong thời gian nhanh nhất. Cô cứ khăng khăng muốn gặp người cho giác mạc nhưng bác sĩ cứ bảo người ấy ko thích gặp ai cả. Cô bướng bỉnh ko chịu làm phẫu thuật nếu ko đc gặp tạ ơn người đó…

Ko còn cách nào khác Nhân đành phải tạo ra 1 vở kịch nhỏ với sự tham gia diễn suất của Ông bác sĩ và Chị y tá.

1 căn phòng bệnh với 1 thanh niên nằm im trên giường ho những đợt ho dồn dập, hơi thở mỗi lúc 1 khó khăn. Băng Băng lặng lẽ bước vào, vì ko thể nhìn nên nhỏ ko nhận ra người đó chính là Nhân – anh trai hằng yêu dấu của cô.

- Em chào anh . Em là người mà anh sẽ cho giác mạc. _ cônhẹ nhàng khẽ nói.

Nhân im lặng ko nói gì cả, vì sợ phát hiện ra giọng nói của Nhân nên y tá đã nói với cô \" Người cho giác mạc bị câm\".

- Cậu ấy bị câm nên ko trả lời em được đâu, chỉ nghe thôi.

1 căn phòng toàn màu trắng, 1 cô bé mù và 1 chàng trai câm ngồi im lặng, cả 2 chỉ nghe được tiếng thở của nhau thôi…

- Em biết anh ko nói được, thế anh chỉ cần nghe thôi cũng được.

Em rất muốn gặp anh để nói lời cảm ơn chân thành đến anh. Tuy ko thể thấy anh nhưng trong tưởng tượng của em , chắc anh là 1 người cực kỳ tốt bụng và dễ thương. _ Băng BĂng mỉm cười.

Nhân vẫn chỉ biết im lặng khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô.

- Em sẽ quí trọng đôi mắt của anh, khi sáng mắt em lại đến thăm anh. Cảm ơn anh vì đã cho em có thêm niềm tin vào cuộc sống. Nếu thật sự có kiếp sau thì em sẽ đ


Snack's 1967