
m, ánh mắt lúc nào cũng chứa toàn mưu mô:
-Tiếp theo à… thì đi an ủi Access đại ca đáng thương chứ sao, sau đó thì chờ xem hắn sẽ “trả đũa” gã chủ nhân thế nào…!!
***************
Buổi tối, AJ trở về căn phòng gỗ. Cậu mệt lả người nên thả phịch xuống
chiếc ghế salong. Đầu ngước lên trần nhà, nhắm mắt lại, tay gác lên
trán…
“- Không có gì nghiêm trọng lắm, cô ấy chỉ bị vài vết xước ngay cổ, còn phần bụng thì chẳng bị gì cả!!
AJ ngạc nhiên trước lời của vị bác sĩ:
-Bụng không bị gì? Nhưng tui thấy máu trào ra…
-À, là cái này nè!- Vị bác sĩ giơ lên một túi máu bị đâm thủng- Ai đó đã đặt túi máu vào bụng cô ấy chứ không phải bị thương đâu! Mọi người yên
tâm!
Diễm Quỳnh thở phào. Song Song đưa mắt sang bác sĩ:
-Vậy là tình hình không nghiêm trọng?
Bác sĩ cười gật đầu:
-Vâng, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn!
Ba người nọ cúi người chào khi bác sĩ đi. Ông chủ Quản bảo:
-May quá, hóa ra là túi máu giả…
Diễm Quỳnh đến gần đẩy mạnh AJ, chống hông:
-Này, chuyện gì thế, sao Tiểu Phi lại bị thương còn túi máu giả là sao…
AJ im lặng không trả lời, cứ mặc cho cô gái “tra hỏi” mà không một phản
ứng nào. Song Song khoanh tay, xoay đi lòng rất tức tối…”
-Mình hiểu lầm Acc rồi, mình quá nóng giận và không kịp suy nghĩ, lẽ ra mình không nên nói thế …
“Ta… không muốn thấy mặt mi một lần nào nữa…lẽ ra mi không nên làm thế…nếu mi đã ghét Tiểu Phi đến thế thì mi đi đi…”
AJ bật người ngồi dậy, vùi mặt vào lòng bàn tay vì không biết phải làm
gì để tìm Access trở về. Chợt cậu thấy một mảnh giấy nhỏ nhăn nhúm nằm
trên ghế salong ở ngay bên cạnh chỗ mình đang ngồi. AJ liền lấy lên xem, đó là dòng chữ viết hơi cẩu thả “Yến Phi đang gặp nạn trong rừng, mi
hãy mau đến đó ngay”. Cái quái gì thế này? Vậy là có ai đó đã cố lừa tên tiểu yêu!
Nhưng kẻ đó là ai? Mục đích của hắn là gì?
Chợt, có tiếng mở cửa sổ, AJ vui mừng tưởng Access trở về nhưng hóa ra là mấy tên thuộc hạ.
-Bẩm chủ nhân, thuộc hạ mang tin vui cho chủ nhân đây, cái đám Dạ Ma kia cuối cùng cũng đã bị thuộc hạ xử lý nhanh gọn, thuộc hạ có mang xác
chúng đến cho chủ nhân xem!!
Chân Đen lia mắt sang những tên bạn kia, lần lượt từng đứa ném xác của
Mắt Đỏ và vài tên thuộc hạ của hắn xuống đất. AJ đứng dậy, đến gần xem.
Tên nào tên đó cũng co quắp như bộ xương khô. AJ nhìn sang xác Mắt Đỏ,
cậu vẫn còn nhớ mặt tên ma này vì có mấy lần giao đấu với hắn.
-Chỉ bấy nhiêu thôi à?
-Vâng, chúng có bao nhiêu chúng thuộc hạ đều xử hết bấy nhiêu, không sót tên nào cả! Bây giờ việc còn lại là về cái tên đứng phía sau, thuộc hạ
vẫn đang tìm hiểu, đảm bảo sẽ có kết quả sớm nhất cho chủ nhân!
AJ gật gù:
-Tốt, các ngươi làm việc nhanh nhẹn lắm! Còn về cái gã kia thì cứ điều tra rồi báo ta biết!
Xù Xì đưa mắt nhìn nhìn lên bậc của sổ, bảo:
-Mà sao thuộc hạ không thấy Access đại ca nhỉ?
AJ im lặng vài giây rồi hỏi đám ma đói:
-Access...có đến chỗ các ngươi không? Hôm nay các ngươi có ai thấy hắn?
-Dạ mấy ngày nay chúng thuộc hạ chẳng ai gặp Access đại ca, có chuyện gì xảy ra với Access đại ca sao ạ?- Lông Xám vờ vịt thật tài tình.
AJ dựa lưng vào thành ghế salong, thở ra chán chường:
-Các ngươi hỏi nhiều quá, nếu có thấy Access thì bảo hắn về gặp ta ngay!
-Dạ, thuộc hạ hiểu!- Chân Đen tỏ ra an ủi- Chủ nhân đừng quá lo lắng, Access đại ca giận dỗi một tí rồi cũng sẽ quay về thôi!
AJ giương mắt nhìn tên ma xương đen với một ý nghĩ nào đấy…
Sau khi lũ Dạ Ma rời khỏi phòng, AJ dõi theo bóng chúng, cất tiếng:
-Làm sao hắn biết Acc bỏ nhà đi vì giận mình!?
Nhìn lại mảnh giấy lúc nãy, cậu vò nát tờ giấy trong tay.
***************
Lúc này Access đang ở bãi đất trống cùng đám ma đói.
-AJ… không hề tỏ ra gì hết sao?- Access dò hỏi.
Chân Đen làm bộ mặt thật sầu não:
-Đúng, khi tụi này đến giao nộp mấy cái xác của lũ Dạ Ma kia thì chủ
nhân đã rất vui sau đó… thì chẳng đề cập gì đến chuyện Access đại ca cả!
-Dù tôi đây đã vờ hỏi “sao thuộc hạ không thấy Access đại ca nhỉ?” chủ
nhân cũng chả nói gì, ngài chỉ bảo đại khái như “ Kệ hắn, ta đang rất
giận hắn đây, đừng có nhắc đến cái tên đáng ghét đó với ta nữa…” là thế
đó, nghe vậy chúng tôi thấy rất bất bình nhưng không dám lên tiếng!- Xù
Xì thêm lời.
-Ừ, chưa hết, trước khi bọn này đi ngài còn dặn rằng “Nếu có thấy tên
Acc thì bảo hắn đừng có trở về nhà nữa, hắn đi đâu thì đi và các ngươi
không được chứa chấp hắn. Access đã bị khai trừ!!”
Lời lẽ của những tên ma độc ác đó thật sự rất cay độc, chúng đã bịa đặt
hoàn toàn, chỉ là dối trá! Access ngồi bất động trước những “câu nói
thuật lại”. Trong lòng tên tiểu yêu giờ đây một nỗi căm hận dâng trào.
AJ, thằng nhóc mà Access yêu thương và chăm sóc hơn tám năm trời đã từ
bỏ hắn không thương tiếc