Làm Dâu Nhà Ma

Làm Dâu Nhà Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326355

Bình chọn: 7.5.00/10/635 lượt.

t thần sắc của bạn, hỏi:

-Đã xảy ra chuyện gì vậy, Tiểu Phi?

Yến Phi khự lại, ánh mắt lại bất động, sự việc lúc nãy ùa về chiếm ngự
hết đầu óc rối bời kia. Yến Phi khẽ cúi mái đầu, tay siết chặt tách trà:

-Song Song, tớ xin lỗi… lẽ ra tớ nên nghe lời cậu… lẽ ra tớ nên tin rằng việc cậu nói về Du Hạo là đúng…

-Du Hạo!?- Song Song nhíu mày- chẳng lẽ… là…

-Du Hạo… cậu ấy… là 1 con ma thật sự! Không những thế… cả nhà họ… Du cũng đều… là ma!- giọng Yến Phi không còn nghe rõ.

Lục Song Song thẩn thờ trong giây lát rồi thở ra:

-Vậy là tớ đã nói đúng!- thấy Yến Phi vẫn im lặng, mái tóc đen trải dài
trên bờ vai chốc chốc cứ run lên, Song Song cười- thôi, đừng nghĩ ngợi
gì nữa, uống trà xong cậu hãy ngủ 1 giấc cho khỏe, tớ sẽ nhường giường
cho cậu chịu không, như thế là nhất rồi!

Yến Phi từ từ ngước mặt lên, cười khẽ: -Cám ơn cậu!

-Ơn nghĩa gì chứ, nào đi theo tớ vào phòng!- Song Song kéo nhẹ tay bạn.

Yến Phi leo lên giường, đắp chăn ngang người và nằm xuống.

-Ngủ đi nhé, đừng nghĩ ngợi gì cả, ngủ thật ngon sáng mai chúng ta sẽ
nói về chuyện này sau. Chúc cậu ngủ ngon!- Song Song chống hông bảo.

-Ừ, chúc cậu ngủ ngon…

Lục Song Song tắt đèn rời khỏi phòng. Khi cửa đã đóng lại thì Yến Phi
khẽ xoay người nằm nghiêng 1 bên, bấy giờ nước mắt mới trào ra, chảy dài xuống gối ướt đẫm. Nó cắn môi để tiếng khóc không bật lên thành tiếng. Ở ngoài Song Song đứng dựa lưng ngay cửa, tuy rất khẽ nhưng con bé biết
cô bạn thân đang… khóc! Song Song quay đi, giấu tiếng thở dài.

Sáng hôm sau, Lục Song Song tỉnh giấc trên chiếc niệm nhỏ ngoài phòng
khách, nó cựa mình ngồi dậy. Trời đã sáng, vài tia nắng nhạt màu len qua khung cửa sổ làm sáng cả căn phòng. Song Song vươn vai ngáp dài bỗng
tiếng Yến Phi vang lên lảnh lót:

-Dậy rồi sao người đẹp, ngủ trễ vậy?

Song Song đưa mắt nhìn: -Tiểu Phi, sao cậu dậy sớm thế!

-Tớ quen rồi… ở nhà họ Du mãi nên…

Yến Phi ngưng lại, nó phát hiện ra mình vừa nói câu không nên nói. Song Song thấy thế liền lảng sang chuyện khác:

-Chà, mùi gì thơm vậy nhỉ, cậu nấu bữa sáng à?

-Ờ, cậu mau làm vệ sinh cá nhân rồi vào ăn sáng với tớ!

…Yến Phi dọn ra bàn mấy đĩa thức ăn, Song Song xuýt xoa:

-Ồ, sáng nay chắc tớ sẽ gặp may … Yến Phi vào bếp nấu bữa sáng cho tớ.

-Đồ quỷ… thôi ăn mau kẻo nguội!

Song Song cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào mồm ngay. Nó nhai nhóp nhép:

-Ngon đó, kiểu này còn hơn ông chủ Quản, tay nghề khá thật!

Yến Phi cười. Song Song tiếp: -Chà, nhắc mới nhớ chú Quản bảo sẽ tăng
lương cho tớ nhưng tớ từ chối, tớ bảo chú ấy cứ lấy tiền dư đó mua thêm
vài thứ cần thiết cho tiệm mì như thế sẽ hay hơn.

-Cậu làm thế là đúng… - Yến Phi nhìn cô bạn đang nhai mgon lành- cậu… không… hỏi tớ… về chuyện đêm qua sao?

Song Song vẫn tiếp tục gắp thức ăn:

-Chuyện đêm qua à, có gì đâu để hỏi với lại cậu đang buồn nhắc đến làm gì..

Yến Phi dừng đũa, nó thở ra:

-Song Song à… bây giờ tớ không biết phải làm gì tiếp theo nữa.

Song Song nuốt hết thức ăn xuống bụng, bảo: -Có gì đâu, đã biết gia đình họ Du là ma, cũng đã rời khỏi nơi đó rồi thế thì bây giờ cậu trở về
cuộc sống như trước đây. Về lại nhà cũ, làm ở tiệm mì, mà cậu cũng đã
trả hết nợ vậy cuộc sống của cậu không còn gì lo nữa.

Nghe Song Song “tu” 1 hơi dài xong, Yến Phi nói khẽ:

-Rời khỏi nhà họ Du, trở về cuộc sống trước đây… hơi, ừ, cậu nói đúng, tớ sẽ quay về với cuộc sống cũ…

Song Song cười tươi:

-Phải, à, cậu nên nghĩ cách để giải thích cho Diễm Quỳnh và chú Quản biết nhé, đừng để họ biết nhà chồng cậu là gia đình ma!

Yến Phi gật gật, mỉm cười.

Lục Song Song bước ra khỏi nhà, nó quay qua dặn dò:

-Hôm nay cậu khoan hãy đến tiệm mì làm, đợi vài ngày cho tâm trạng vui
vẻ trở lại rồi tính. Thôi tớ đi nhé, trưa tớ sẽ tranh thủ ghé về nhà với cậu 1 chút!

-Được rồi, tớ có phải trẻ con đâu…

-Ừ, này nhớ trông nhà cẩn thận tớ về thấy mất món đồ nào thì tớ không để yên đâu, nghe chưa.

-Cái miệng của cậu chẳng bao giờ nói được điều gì tốt lành cả… Dạ, em biết rồi chị hai!- Yến Phi giả vờ cúi đầu lễ phép.

Lục Song Song cười ha hả rồi rời nhà. Yến Phi đóng cửa lại:

-Bây giờ rửa chén để còn đi siêu thị mua đồ ăn trưa nữa!

Lúc này, tại nhà họ Du, ở phòng khách, tất cả đều ngồi im lặng…

-Vậy là… Tiểu Phi đã lấy cắp chìa khóa dự phòng.- bà chủ Du cầm chùm chìa khóa dự phòng lên xem chiếc chìa dán số 19.

-Tiểu Phi vốn thông minh nên đã nghĩ ra cách đánh tráo chìa khóa.

Du Phương ngán ngẩm. Trúc Lâm cúi người:

-Con xin lỗi, tại con nên mọi chuyện mới ra thế nay, nếu con cẩn thận
hơn thì cô chủ Yến Phi đã không thể có chìa khóa, lỗi tại con…

Du Thanh ngồi trên ghế, khoanh tay:

-Không phải lỗi của chị đâu, chị Trúc Lâm… chị


Polly po-cket