80s toys - Atari. I still have
Làm Dâu Nhà Ma

Làm Dâu Nhà Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327651

Bình chọn: 10.00/10/765 lượt.

on bé vẫn
mãi ngồi trong góc phòng, lắng nghe tiếng bước chân và mong cánh cửa sẽ
mở toang…………”

Đôi mắt Yến Phi đỏ hoe, cơn xúc động khiến ngực nó thổn thức. AJ thấy cô gái im lặng, liền nhìn nhìn:

-Nè, cô sao thế…

AJ ngưng bặt, một cơ thể nhẹ nhàng đã ôm chằm lấy cậu. Yến Phi vòng cả
hai tay ôm AJ, áp tai lên ngực anh chàng để lắng nghe nhịp đập của trái
tim, ấm áp. Con bé không nói gì chỉ khóc. Từng giọt nước mắt long lanh
chảy ra nhẹ nhàng, một cách thanh thản. Còn AJ, cả người cứng đơ, không
tài nào nhúc nhích được. Trái tim thì như muốn ngừng đập, ngộp thở…

Ở ngoài cổng, Lục Song Song kinh ngạc khi thấy cảnh Yến Phi ôm AJ đứng
ngay giữa cái sân nhỏ. Cô gái lập tức nép người vào sau cánh cửa. Song
Song vì sợ cô bạn thân sẽ buồn nên cố gắng thu xếp việc công việc và đã
nhanh chóng đến đây. Để rồi nó vô tình bắt gặp cái cảnh này…. Song Song
đảo mắt liên tục, xem ra con bé vẫn chưa bình tĩnh lại:

-Tiểu Phi… cậu ấy và AJ… hai người… chẳng lẽ…

Yến Phi, sau khi lau hết nước mắt, liền nhìn sang cậu bạn:

-Xin lỗi… vì đã ôm cậu như thế! Tại tớ vui quá nên không kìm chế được…

AJ, mặt vẫn còn đỏ, lúng túng:

-À… không sao… tui hiểu…

Yến Phi cười cười. Rồi cả hai im lặng, không nói thêm lời nào. Không gian có vẻ hơi ngột ngạt vì ai nấy đều nín thinh.

-Nếu cô cho tui biết hôm nay là sinh nhật cô thì tui đã… đến vào buổi chiều.

Yến Phi bảo:

-Nhưng cậu nói tối nay cậu bận chuyện, nếu biết cậu cũng chẳng đến được… nên tớ đã không nói.

-Không đâu!- AJ gãi đầu- nếu biết là sinh nhật cô, tui sẽ “xếp” chuyện đó sang một bên và đến đây dự.

-Thế ư, tại sao vậy?

Ánh mắt AJ giáng vào khoảng không trước mặt như đang nhớ lại điều gì rất xa xăm trong quá khứ:

-Vì tui sợ… cô sẽ cô đơn!

Yến Phi tròn xoe mắt. AJ cười nhưng trông gượng gạo:

-Tui cũng là trẻ mồ côi nên tui rất hiểu cảm giác của cô, cảm giác một
mình cô đơn… khó chịu lắm… Cái cảm giác ngồi trong phòng tối, hy vọng
được nghe tiếng bước chân của ai đó… nhưng tất cả chỉ là bóng tối… đáng
sợ vô cùng!

Gì thế này, sao lại giống nhau đến thế? Yến Phi nhủ thầm. Chẳng biết sao giờ đây con bé tự nhiên thấy không còn cảm giác cô đơn nữa. Có lẽ vì nó đã tìm được một người giống mình. Chợt AJ lên tiếng nhằm giải tỏa bầu
không khí buồn tẻ:

-Mà cô có làm cái gì để đãi sinh nhật không? Tui thấy đói…

-Hả… à vì nghĩ không có ai nên tớ đã không làm gì cả!

AJ ỉu xìu. Yến Phi bảo:

-Nhưng tớ có ít cơm nguội dưới bếp cậu ăn tạm nhé!

-Gì chứ… tui đến dự sinh nhật mà cô đãi tui bằng cơm nguội à?

-Thôi đi nào, cậu cũng đâu có tặng quà tớ….. tớ cũng thấy hơi đói rồi,
tớ xuống bếp hâm lại thức ăn sau đó chúng ta sẽ cùng dùng bữa cơm sinh
nhật muộn này……..

“Chỉ có những ai sống trong cô đơn mới biết được cô đơn… thật đáng sợ!”

…- A Hạo, bác Cố Nhiên đến thăm gia đình mình đấy, mau ra chào bác đi!

Du Hạo, tám tuổi, đang ngồi nhìn cậu em trai Du Thiên lúc đó mới ba tuổi nằm ngủ ngon lành trên ghế salong, gương mặt hớn hở khi nghe chị Du
Phương vào gọi. Thằng bé đứng bật dậy:

-Thật hả chị, bác Cố Nhiên đến ư?

Du Phương chưa kịp gật đầu thì nó đã chạy vụt ra ngoài sân vườn. Cô bé mười hai tuổi lắc đầu.

Du Hạo cúi chào lễ phép:

-Cháu chào bác Cố Nhiên!

Thẩm Cố Nhiên xoa xoa đầu chú nhóc khen:

-Giỏi, A Hạo ngoan quá!

Du Thượng ngạc nhiên:

-Mà sao mỗi mình anh thế, mấy đứa trẻ và chị nhà đâu không qua chơi?

-À, Lam Trân ở nhà chăm thằng lớn, nó bị bệnh, còn hai đứa nọ thì bận ôn bài cũng sắp đến mùa thi rồi… nên chỉ mỗi tôi và thằng út sang nhà anh
thôi!

-Cháu lớn bệnh nặng không?

-Cháu đã đỡ nhiều, anh đừng bận tâm.

-Vậy thì may quá, A Hạo này, con mau ra sau vườn chơi với ……… đi nhé
để bố và bác Cố Nhiên trò chuyện!- Du Thượng nhìn con trai.

-Vâng…….- chỉ chờ có thế là Du Hạo đã lao đi mất dép.

Du Hạo bước khẽ khàng đến một cái cây, nép người vào rồi đưa mắt nhìn ra ngoài… Ở giữa sân một cậu bé trạc tuổi nó, đứng lặng lẽ ngước nhìn
những tán cây đầy hoa. Gió đêm nâng đỡ những sợi tóc mềm mại của cậu và
như vuốt ve gìn giữ đôi mắt buồn đẹp đẽ kia. Cậu bé ấy mỉm cười, nụ cười đó càng khiến cho gương mặt đáng yêu hơn. Đó chính là AJ lúc tám tuổi.
Du Hạo thốt nhẹ:

-Đẹp quá… cậu ấy đẹp thật… đôi mắt trông buồn ghê…

Đột nhiên, AJ đưa mắt nhìn về cái cây và bắt gặp Du Hạo đứng nhìn trộm
mình. Còn Du Hạo thì giật thót người, liền quay đi trốn! AJ nghiêng đầu, nghĩ ngợi.

Vài phút sau, Du Hạo từ từ nhìn ra ngoài, AJ biến mất rồi! Còn ngẩn ngơ thì bất thình lình giọng AJ vang lên từ phía sau:

-Nè, sao cậu cứ lén nhìn tui hoài vậy?

Du Hạo hét toáng lên vì giật mình:

-Ốiiiiiiiii………….!!!!!!!!!!!!!

AJ cũng hết hồn bởi không ngờ cậu bạn đó lại la lớn như thế.