
cuộc
sống của tôi rồi bỏ đi như thế, làm thế cô vui lắm sao?
- Hình như cậu tìm nhầm người rồi, tôi đâu có phúc phần tác động được cuộc sống của cậu.
- Cô nói đi, rốt cuộc cô coi tôi là gì?
Lam im lặng, Duy Minh tóm lấy tay Lam, kéo Lam lại gần mình, ép người Lam vào cửa xe, gằn giọng:
- Em định giả vờ không hiểu đến bao giờ?
Cả người Lam run lên, nhịp tim dồn dập, cố gắng vùng ra khỏi Duy Minh nhưng không được, cuối cùng Lam gắt lên :
- Buông tôi ra
- Em nói đi, cho tôi một lời giải thích, để tôi có thể từ bỏ em, từ bỏ
người dằn vặt tôi suốt năm năm, nói đi, vì sao em lại bỏ đi như vậy. Nếu em nói là vì em có người khác, tôi sẽ buông.
- Được, tôi có
người khác, hợp ý cậu chưa? Buông tôi ra. Lam quát, bao nhiêu lời định
nói đã chuẩn bị suốt một tuần đã bị Lam nén lại. Người đàn ông đang đứng trước mặt Lam, vốn dĩ không muốn có sự xuất hiện của Duy Nguyên.Nhưng
giọt nước mắt rơi xuống đã phản bội Lam, cố gắng không nhìn vào mặt Duy
Minh, nước mắt Lam rơi, từng giọt nối nhau.
Duy Minh buông tay Lam, thẫn thờ
- Em nói dối. Duy Minh đã sớm biết Lam không hề có ai khác, nhưng sự ghen tuông khó chịu trong lòng khi thấy Lam đi cạnh Mạnh Lâm khiến Duy Minh
không thể không hỏi Lam câu đó.
Lam quệt nước mắt, cười nhạt, bao tủi hờn suốt thời gian qua, một mình nuôi con, chịu bao lời ra tiếng
vào, bỗng chốc tan vào nước mắt.
- Đó là con tôi đúng không?
- Cậu là người không có quyền hỏi câu đó, đừng quên những gì cậu đã viết
và chấp nhận năm đó, cậu không có quyền gì đối với đứa con này. Việc gì
cậu phải giả vờ như thế, chắc cậu cũng sớm tìm hiểu được lý do tôi có
đứa con này. Duy Nguyên mang một nửa dòng máu của cậu không có nghĩa nó
là con cậu.
- Cuối cùng em cũng thừa nhận, tôi chỉ muốn chính em
thừa nhận. Linh Lam, đó là con của chúng ta, em nói tôi không có quyền,
nhưng em cũng không thể không cho tôi có trách nhiệm đối với con.
- Duy Nguyên không cần.
- Em không thừa nhận tôi không có nghĩa con không cần tôi, em đã bao giờ hỏi xem con muốn gì chưa?
- Cái đó không cần người ngoài phải dạy, xin hãy tránh xa chúng tôi một
chút, nếu không muốn cả đời này không được gặp lại Duy Nguyên. Lam lạnh
lùng nói rồi bước về phía chung cư.
Duy Minh thở hắt ra, tim đau
như bị cấu xé giày vò, người con gái này, ngay từ lúc đầu đến giờ, chưa
bao giờ chấp nhận anh bước vào cuộc sống của cô ấy, rốt cuộc phải làm
sao mới có thể khiến em động lòng, em hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải
làm sao mới khiến em chấp nhận tôi?
Cả đêm không ngủ, vì mới nghỉ phép nên Lam không muốn ngày đầu tiên đi làm lại xin nghỉ, mặc dù rất
mệt mỏi vẫn gắng gượng đến tòa sọan. Sáng nay ra khỏi chung cư không
thấy xe của Duy Minh, Lam lại thở dài. Đến tòa soạn, thấy Lam, Mạnh Lâm
nhẹ nhàng vỗ vai, nói Lam cứ nghỉ thêm ít ngày, Lam từ chối. Việc công
việc tư rõ ràng, Lam không muốn chỉ vì mình mà Mạnh Lâm khó xử với các
nhân viên khác.
Ngồi trước màn hình máy tính, có rất nhiều việc
cần sắp xếp lại, nhưng đầu óc Lam bây giờ trống rỗng. Hình ảnh của Hạnh, hình ảnh Duy Minh, Duy Nguyên cứ hiện lên lần lượt trước mắt Lam.
KÝ ỨC
Năm năm trước, nếu không vì tính cách thất thường của Hạnh, có lẽ giờ này
cuộc sống của Lam đã không có sự xuất hiện của Duy Nguyên. Nếu như Hạnh
nói trước với Lam rằng không muốn có con nữa, không muốn làm thụ tinh
nữa, chỉ cần nói trước một ngày thôi thì đã không khiến Lam bị bức đến
mức phải thay chị mình làm việc đó. Còn Duy Minh thì khiến Lam cảm thấy
áp lực, trước khi gặp Duy Minh, Lam không cảm thấy mình nợ ai bất cứ
điều gì, nhất là tình cảm. Nhưng chính Duy Minh đã khiến Lam lo sợ quá
nhiều điều, lo sợ một ngày nào đó sẽ vô tình dựa vào Duy Minh, sợ Duy
Minh vì trách nhiệm mới ở cạnh Lam. Thực ra năm năm trước Lam cũng không muốn bỏ đi một cách lặng lẽ như thế, sau ngày đó, Lam cũng sắp tốt
nghiệp, luận văn cũng đã nộp rồi, chỉ còn chờ kết quả và nhận bằng tốt
nghiệp. Lam định tốt nghiệp xong rồi về quê sống một thời gian đợi đến
khi sinh xong con rồi mới tính tiếp. Nhưng mà lần Lam đến quán Tú Anh để xin nghỉ việc, Lam đã nghe thấy được những lời từ miệng Duy Minh mà cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm giác đau nhói.
Ngày đó khi bước vào quán đã gặp ngay Hạnh và Duy Minh ở đó, định sẽ nói chuyện với Tú
Anh trước rồi mới ra chào hai người. Nhưng khi Lam đi gần đến, Lam chết
lặng khi Duy Minh đẩy cho Hạnh một cái phong bì
- Dù thế nào thì mong chị hãy nhận lấy cái này, chắc sẽ có lúc cần đến, xem như là quà mừng đầy tháng sau này cho đứa bé.
- Cậu làm thế này là thế nào? Cậu vẫn chưa biết gì sao?
- Biết gì? Chị không phải ngại, tôi thấy cái này là bình thường, dù sao
tôi cũng không thể chăm sóc cho đứa bé, xem như là tấm lòng của một
người quen.
Hạnh chau mày một lúc như đang nghi ngờ điều gì đó rồi nói
- Cậu chưa gặp Lam sao? Cậu hãy gặp và đưa cho nó, cái này tuyệt đối tôi không t