Lãng Tử Gió

Lãng Tử Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323270

Bình chọn: 8.5.00/10/327 lượt.

nó có bệnh tim, lúc chiều cô thấy nó có vẻ xanh nên ko cho đi thôi, giờ cũng ổn rồi” – Bên kia đầu dây là giọng của mẹ em.

“Bệnh tim ạ?” – Tôi hỏi với thái độ khá bất ngờ. Tại sao em cứ như 1 bông hoa đẹp mỏng manh trước giông gió thế…?

Cả đêm tôi nằm trở mình suốt, chẳng ngủ được giấc nào. Trong đầu lộn
xộn nhiều thứ, về Linh, về cuộc sống phức tạp của em, về Khoa và tình
yêu của chúng tôi, về trận bóng ban chiều và hình ảnh một cô gái nào đó
mà Di bảo tôi rất giống cô ấy…

Rồi cả đôi mắt xa xăm kỳ lạ của hắn nữa.



Khoa gọi tôi sáng ngày hôm sau, khoảng 6 giờ, lúc mặt trời vừa kịp ra lệnh cho nắng len qua rèm cửa đánh thức tôi. Số máy gọi từ nước ngoài
nhấp nháy trên màn hình, dù chưa tỉnh ngủ hẳn, tôi vẫn đoán được là anh.

“Ngủ ngon ko em? Anh ko phá giấc mơ đẹp nào đó của em chứ?” – Đã bao
lâu rồi tôi mới lại nghe giọng nói này nhỉ, vẫn ấm áp, từ tốn và dịu
dàng quá đỗi.

“Ko, em cũng vừa thức… Anh đang ở đâu?”

“Nhà trọ. Bên này bây giờ là 8 giờ tối rồi. Anh vừa check mail thì gọi cho em ngay”

“Vậy hả? Em xin lỗi vì hồi âm trễ hen”

“………”

Tự nhiên Khoa ko nói gì nữa, trong máy chỉ nghe tiếng thở của anh rất nhẹ, mà lại rất nặng đối với tôi. Phải như lúc còn ngồi đối mặt trong
phòng tư vấn hôm ấy, tôi còn biết được nét mặt anh, chứ như bây giờ, tôi chẳng biết Khoa đang nghĩ ngợi gì nữa.

“Alo?”

“Ừ, anh vẫn ở đây”

“Sao anh ko nói gì vậy?”

“Anh thấy em xa cách. “Xin lỗi vì hồi âm trễ” – nghe cứ như 1 loại giao dịch thư tín thương mại…”

“Người xa lạ là anh thì đúng hơn. Từ bao giờ anh cứ hay bắt bẻ mọi lời nói và hành động của em vậy? ”

Tiếng cười của Khoa bật ra, giọng có vẻ vui hơn – “Ừ, anh cũng lạ nhỉ. Thôi, ngày mới tốt lành, anh đi ăn tối đây”

“Ừ…anh nhớ giữ…” – Câu tôi nói bị cắt ngang bởi tiếng tút tút báo
hiệu đường dây đã ngắt. Cúp máy trước tôi ư? Khoa hầu như ko bao giờ như thế, trừ lúc anh mệt mỏi và thất vọng, anh ko muốn để tôi nghe tiếng
thở dài của mình.

Có lẽ lần này cũng vậy.



Bảo Anh hẹn tôi lúc 3 giờ chiều, mà giờ đã gần 4 giờ vẫn ko thấy mặt
nó đâu. Dẫu đã biết cái thói giờ dây thun của đứa bạn và cũng trừ hao
thời gian đến muộn 15 phút, tôi vẫn ngóc mỏ ngồi chờ mòn mỏi. Nó bảo
đang đến, đang đến, mà cái thì hiện tại tiếp diễn “đang” của nó có vẻ là mãi mãi tiếp diễn, ko bao giờ hoàn thành.

“Xin lỗi, chị là Quỳnh Chi phải ko?”

Một thanh niên trẻ vận áo thun đen có hình ảnh 1 ban nhạc nào đó và
quần jean bạc màu rách bem ở giữa gối, cúi đầu hỏi lễ phép. Tôi gật đầu, định mở miệng hỏi sao lại biết tôi, thì anh ta đã ngồi xuống và giải
thích luôn – “Em cũng hẹn chị Bảo Anh mà giờ chị ấy vẫn chưa đến. Chị ấy bảo tìm ngồi cùng với chị…”

“À, hóa ra là chúng ta cùng chung số phận leo cây hả?”

Cậu thanh niên nhoẻn miệng cười, nụ cười trông hiền lành, hơi khác
với cái vẻ ngoài có phần phá phách của mình. Tôi đoán cậu ấy nhỏ hơn tôi 2-3 tuổi, có lẽ Bảo Anh lại quen qua mạng hay là trong Câu lạc bộ
Dancing của nó rồi.

“Em tên gì?”

“Dạ, chị cứ gọi em là Đạt” – Cậu chàng vẫn giữ cách nói chuyện lễ độ, rồi đưa mắt 1 vòng căn phòng của quán café – “Ở đây có nhiều trò chơi
vui lắm, nên thường người ta đến có bè có nhóm hết cả …”

“Nên thấy ai ngồi 1 mình là biết ngay chứ gì?”

Đạt ko đáp mà lại cười lần nữa, tay sắp mấy khối gỗ trên bàn thành 1
tòa nhà vuông cao, rồi bắt đầu rút từng khối. Trò rút gỗ này tôi cũng
từng thấy nhiều bạn chơi, nhưng chưa bao giờ thử cả.

“Chị ko thử à?”

“Chơi thế nào nhỉ?”

“Mỗi người 1 lượt rút 1 thanh, ai làm ngã là thua”

“À, để xem…”

Tôi vừa giơ bàn tay lên định rút thử, thì nhân vật quan trọng của
buổi hẹn xuất hiện. Nó ào tới ôm vai tôi khiến tôi trượt tay hất đổ cả
tòa nhà.

“Sorry 2 người nhiều nhaaaaaaa” – Bảo Anh nói với cái giọng kéo dài lanh lảnh – “Kẹt xe ở ngã tư đằng kia quá trời!”

“Mày có lý do nào nghe lạ hơn ko?”

Đáp lại câu hỏi trách móc của tôi, nó cười toe toét khoe hàm răng
trắng đẹp vừa được tẩy ở nha khoa tháng trước. Yên vị xong chỗ của mình, Bảo Anh quay sang cầm tay Đạt, người nãy giờ chỉ ngồi cười mỉm.

“Thông cảm đừng giận nghen!”

“Ko sao…”

“Dẹp trò xây nhà này đi, để chị kêu quán lấy bộ Tarot cho em bói nha!”

Tarot? Tôi thắc mắc ngó nhỏ bạn, trong khi Đạt gật đầu đồng ý, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Lại 1 trò board game nào đó à?



Cô gái phục vụ mang ra 1 bộ bài to hơn bộ bài Tây tôi vẫn biết, hình
ảnh của những lá bài cũng rất khác. Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của tôi, Bảo Anh ngồi xích vào bàn và cất giọng quảng cáo.

“Đạt biết bói bài Tarot đó. Có nghe qua loại bói này bao giờ chưa?”

“Chưa?”

“Nhỏ này lạc hậu quá nha. Nó ly kỳ lắm, hay nữa… Để Đạt bói tao xong sẽ bói cho mày…”

Trong khi Bảo Anh nói chuyện với tôi, Đạt đã cầm xấp bài lên đếm và
xào vài


Polaroid