
ọng Khoa vẫn thế, ấm và mềm
như 1 chiếc chăn bông. Nhưng vì tôi ko phải đang ở trong giá rét, nên
giọng nói ấy của anh chỉ khiến tôi thấy bức bối và ngộp thở.
“Anh đọc facebook của Bảo Anh hả?”
“Thì anh phải cập nhật tin tức của em qua 1 người khác đấy”
“Ừ, thì vậy. Heo rừng đuổi, nhưng em ko sao cả” – Tôi nói rất nhanh,
chẳng muốn kể dông dài, vì thực ra chuyện cũng chỉ có vậy thôi.
Khác với những lần trước, Khoa ko thở dài hay có 1 phản ứng nào cho
thấy anh đang buồn bã. – “Được rồi. Anh có nhờ người gửi quà cho em. Giờ chắc em mới làm ra, đi đường về cẩn thận nhé, bye em”
Tôi im lặng chờ tiếng ngắt máy, nhưng bên kia đầu dây lại cứ yên tĩnh 1 cách khó hiểu.
“Anh còn đó ko?”
“Ừ, còn… Chuyện gì em?”
“À…ừ…thôi. Em về đây. Mà…quà gì thế? Đâu phải sinh nhật em? Cũng chẳng phải 8/3″
“Cứ về đi. Quà anh gửi thì ko cần phải vào 1 dịp gì cả”
“Ừ, vậy thôi nhé”
Lần này, tôi ko đợi Khoa nữa mà cúp máy trước.
…
Mẹ đưa tôi gói quà nhận được ban sáng. Một chiếc hộp vuông to với giấy gói màu đỏ và nơ trắng.
“Hôm nay tháng 12 rồi mẹ nhỉ?” – Tôi đón gói quà 1 cách bình thản,
vừa hỏi, vừa mở dây nơ ra, trong đầu đã đoán được là quà cho mùa Giáng
sinh – thế mà anh bảo chẳng vì dịp gì. Mẹ chỉ gật đầu, chăm chú quan sát xem bên trong cái hộp là món quà thế nào, thậm chí còn tỏ ra háo hức
hơn cả tôi (thực sự là tôi ko háo hức chút nào). Nhìn mẹ như vậy, tự
dưng tôi phì cười, thầm nghĩ có lẽ cha nên học hỏi ở Khoa để làm mẹ
thích thú như thế. Hoặc tôi nên học-cách-thích-thú-với món quà người ta
gửi tặng.
“Chà” – Tiếng mẹ tấm tắc – “Thế nào cha con cũng treo lên cửa…”
Trên tay mẹ là 1 chiếc vòng hoa giáng sinh kết bằng lá tầm gửi và
những chiếc chuông màu vàng bạc. Đẹp. Chỉ đẹp thôi. Ko gì khác.
…
Cha tôi bỏ ra hàng giờ ngồi trang trí nhà cửa mừng Giáng sinh. Dù
chẳng là người theo đạo Công giáo nhưng ông thích những công việc trang
hoàng nhà cửa đón lễ này lễ nọ. Vòng hoa Khoa tặng, như mẹ đã biết
trước, cha đặt ngay cửa kính sau chiếc cổng sắt ngoài. Có mấy bà cô hàng xóm hỏi han, ông bảo – “Thằng con rể gửi cho đấy” bằng 1 vẻ rất mãn
nguyện.
Linh đến nhà tôi vào hôm Noel cùng cô Lan, ăn tối theo lời mời của mẹ tôi. Cha lại đi dự tiệc với trường, chẳng biết cất công chuẩn bị nhà
cửa làm gì để rồi ko ăn được bữa cơm ngày lễ cùng gia đình. Thà cha cứ
để mọi thứ bình thường còn hơn.
Em ngồi chỗ sofa ở phòng khách, ngước nhìn vòng hoa treo ở cửa kính 1 cách say sưa. “Chị mua cái vòng ấy đâu vậy?”
“Bạn trai chị gửi tặng”
“Em cứ nghĩ chị chưa có người yêu…”
“Sao em nghĩ vậy?”
“Em ko biết. Nhưng Di nghĩ ngược lại. Vậy là anh ấy đúng rồi”
Cái tên Di nhảy ra gần như trong mọi câu chuyện mà Linh nói với tôi,
và lần này, cảm giác của tôi có gì đó khang khác, nhạy cảm hơn 1 cách vô thức.
“Em vừa gặp Di hả?”
Nghe hỏi, Linh hí hửng rút trong túi áo ra chiếc điện thoại với màn
hình nền cài ảnh gương mặt Di đang chống cằm, ngó nghiêng, tóc bay bay
dưới ánh đèn đường màu vàng.
“Ai chà, chụp ảnh chàng cài wallpaper luôn cơ đấy” – Giọng tôi trêu chọc – “Chụp ở chỗ nào mà nhìn lung linh thế?”
“Công viên 30/4 đó. Hôm qua. Em bắt ảnh ra ngồi hóng gió cùng…”
“Mà WW là gì vậy?” – Tôi hỏi khi nhìn thấy ký hiệu nhỏ được ghi ở cuối bức ảnh.
“Nickname của Di trong giới hacker ấy mà. Wind Wanderer. Lãng tử gió” – Linh nói, đồng thời lấy lại điện thoại từ trong tay tôi, ôm chặt,
khiến tôi thấy như vừa bị đòi lại thứ gì đó mà mình đang vừa thấy hứng
thú.
“Chị thấy hay ko? Em tin anh ấy là cơn gió, đến để rung chiếc chuông nhỏ trong em…”
Trong lúc tiếng Linh đang mơ màng nói, tôi cố nhoẻn miệng cười, rồi
nhìn em 1 cách ân cần, trong khi sự thật là tôi ko biết tâm trí mình
đang chu du ở đâu. Tất cả những ánh đèn đủ màu cha treo trên cây thông
bỗng nhòe nhòe, mờ mờ ảo ảo.
Wind Wanderer ư?
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang trôi về miền núi hoang sơ hôm ấy.
Những ngọn đèn chớp nháy bỗng hóa thành ánh lửa bập bùng của đêm trại
cuối, năm ngón tay tôi từ từ khép lại như cố níu 1 bàn tay ai… Sợ hãi
với những cảm xúc mơ hồ chợt thoáng qua, cái phần tỉnh táo còn lại cố
lôi tôi về, lay thật mạnh – Thôi đi, Chi ơi!
Cái phần tỉnh táo ấy xem ra cũng chẳng mạnh mẽ gì cho lắm. Tôi vẫn
như người mơ ngủ suốt bữa cơm, ngay cả sau khi mẹ đã tiễn khách ra cửa
trước, 1 mình rửa chén dưới bếp, đầu óc tôi tiếp tục xoay vần những dòng miên man rối rắm.
Hơn 11h tối, tôi trèo lên giường với chiếc điện thoại ngập đầy những
tin nhắn “Merry Christmas”. Hầu hết là những tin gửi hàng loạt, thường
gọi là Spam, mặc dù chữ Spam có hơi phũ phàng so với tâm ý của người
gửi. Cũng là bạn bè muốn gửi tin cho vui thôi, nhưng chung quy là tôi ko thích những tin kiểu như thế.
Dĩ nhiên trong số đó cũng có vài tin gửi riêng, như của Bảo Anh. Nó
bảo