
cùn hết nanh rồi”
“Tại sao?”
“Vì thịt tôi cứng lắm!” – Hắn nói, 1 tay vỗ vào vai mình nghe bộp bộp, như thể chứng minh lời tự quảng cáo. Và tôi bật cười.
“Bớt sợ chưa?”
“Anh ko sợ à?”
“Ban nãy thì hơi hoảng thật. Giờ thì tôi lại muốn ra kia vây bắt nó kìa!”
“Đừng chứ!” – Tôi vội kêu lên và cũng bước lại ngồi cạnh hắn. Những
con muỗi bắt đầu vo ve xung quanh như chực chờ tấn công bọn tôi.
“Sao tự nhiên nó lại đuổi chúng ta nhỉ? Theo tôi biết thì heo rừng nó đâu tấn công người?”
“Anh hỏi tôi thì chẳng lẽ tôi lại đi hỏi mấy con muỗi này à?” – Bốp! Tôi vừa tiễn 1 chú muỗi về trời, vừa nói.
Hắn chợt co gối, chống khuỷu tay lên đó và bàn tay thì nắn cằm, nghiêng đầu nhìn tôi, dường như có chút thích thú trong ánh mắt.
“Gì thế?”
Nghe tôi hỏi, hắn chợt sửa lại điệu bộ, 1 chân để ngả xuống trong khi chân còn lại vẫn ở tư thế cũ.
“Không có gì. Tôi cứ tưởng cô có thể phân tích tâm lý…”
“Thôi đi” – Giọng tôi gắt, và bắt đầu nặng nề hơn – “Đừng có lúc nào
cũng tâm lý tâm hóa chứ. Có phải con sâu trong đầu người ta đâu mà biết
hết. Hơn nữa, tôi làm tư vấn cho người chứ ko cho…heo rừng >___< ”
Bỗng dưng bị tôi sạt cho 1 hơi, Di bật ngửa, né ra sau, giống như sợ
bị bom nổ trúng. Đôi mắt hắn ngỡ ngàng, như ko lường trước việc tôi sẽ
nổi đóa lên như vậy.
“Ok, ok…” – Hắn giơ 2 bàn tay lên đầu hàng – “Đùa thôi mà, làm gì dữ vậy?!”
Hừm. Lúc này là lúc nào mà đùa được. Nhưng kể ra, nghĩ đến vụ tâm lý
heo rừng tôi cũng thấy buồn cười. Chẳng hiểu thế quái nào mà nó lại lao
vào rượt bọn tôi chạy thục mạng như thế.
Cố kiềm nén, tôi lườm Di như cảnh cáo rằng hắn đừng có mà chọc ghẹo
tôi nữa. Thế nhưng vừa nhìn bản mặt còn đang sợ sệt của hắn – dẫu chẳng
biết thật hay giả – tôi ko thể nhịn được cười.
“Cô thật khác…” – Chợt hắn buông 1 câu nhận xét – “…với những gì tôi đã biết”.
“Khác thế nào?”
“Một cảm giác tự nhiên và dễ chịu…”
Thực bụng thì tôi định hỏi, thế chẳng lẽ trước đây hắn thấy tôi khó
chịu lắm hay sao, nhưng rồi sau khi nghĩ lại, cuối cùng tôi chỉ hừa nhận – “Ừm”
“Cứ như thế này đi. Từ giờ ta là bạn?”
Để bổ sung cho câu đề nghị của mình, Di chìa bàn tay ra với năm ngón
khép chặt và thẳng đứng như người ta vẫn làm mỗi khi chào hỏi đối tác.
Bắt tay ư?
“Tại sao phải thế…?”
“Cô kết bạn với ai đó có cần lý do ko?!”
Đúng lúc ấy , tiếng anh trưởng đoàn gọi to bên ngoài, như 1 lý do đến kịp lúc để giúp tôi thoát khỏi sự bối rối – “Này, anh chị ra được rồi.
Đã bắt xong kẻ nổi loạn!!”. Tôi lập tức phủi quần đứng dậy, nhưng Di lại vẫn ngồi chết dính ở dưới sàn.
“Hey, trả lời cho đề nghị của tôi đã chứ?”
Những tiếng gọi ồn ào phía ngoài cánh cửa khiến tôi nhấp nhổm, phải cúi người nói nhanh với hắn như hối thúc.
“Chúng ta ko phải đã là bạn sao?”
“Thành thật đi. Cô chưa từng xem tôi là bạn, ít nhất là cho đến sáng nay”.
Cái kiểu quyết đoán và thẳng thắn của Di làm tôi thấy hoang mang. Ánh mắt hắn ko giấu giếm 1 ý đồ gì từ lời nói của mình. Tôi có thể cảm nhận được hắn đơn giản chỉ muốn có 1 người bạn – là tôi.
“Ừ. Thì là bạn!” – Giọng tôi có vẻ như đầu hàng, rồi thực hiện cái
bắt tay như hắn muốn. Dù sao, có thêm 1 người bạn, cũng là bớt 1 kẻ thù, cổ nhân đã nói vậy rồi.
Thế nhưng tôi có linh cảm rằng, cái tình bạn này sẽ mang lại điều gì
đó ko tốt đẹp lắm, ít nhất là đối với phần đời còn lại của tôi. Một thứ
linh cảm mơ hồ mà đáng sợ.
….
Thế là đêm thứ 2 tôi cũng chẳng ngủ được miếng nào. Vụ heo rừng đã
làm cả đoàn 1 phen nhốn nháo, kèm theo dư âm suốt cả chuyến đi. Ai nấy
đều xúm lại hỏi han, còn trêu rằng vì tôi đêm hôm ko chịu nghỉ mà … “hẹn hò với trai” , tâm sự rì rầm khiến heo ko ngủ được nên
nó đuổi. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác là im lặng cười trừ, vì biết
giải thích thế nào cũng ko thoát 1 khi họ đã muốn bàn tán trêu ghẹo
mình. Mặc kệ. Chỉ biết rằng những gì mà tôi đã trải qua trong 1 ngày ở
đây, là những kỷ niệm mang đến nhiều cảm xúc nhất mà có thể tôi sẽ ko
bao giờ quên.
Bảo Anh cười như thể nó vừa xem xong 1 đoạn phim hài hước nào đó, khi nghe tôi kể rằng mình đã gặp heo rừng và bị nó dí đến phải chạy vào nhà sàn mà trốn. Tôi càng hối hận hơn khi nó post lên status facebook của
mình với đích danh tên tôi – “Nhỏ Chi lọt vào mắt xanh của hoàng tử heo
rừng, bà con ạ”, khiến cho mọi người quen biết của tôi đều nhảy vào Wall tôi mà hỏi đủ thứ.
Con nhỏ rảnh rỗi và vô tư đến lạ. May mà tôi đã loại Di ra khỏi câu
chuyện. Làm bạn thân với nó có khi là cả 1 sai lầm. Hi vọng là việc làm
bạn với Di sẽ ko mang lại cảm giác hối hận tương tự.
Trong mớ người đọc được Status của Bảo Anh, dĩ nhiên có Khoa.
Anh gọi vào buổi chiều, lúc tôi vừa tan sở, đang chuẩn bị hòa vào dòng chen lấn với mớ xe cộ cứ như cuộn mãi vào nhau.
“Em gặp chuyện gì với heo rừng à?” – Gi