XtGem Forum catalog
Lãng Tử Gió

Lãng Tử Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 8.5.00/10/343 lượt.

là như thế nào. Nó khiến mọi tế bào trong cơ thể bạn như nhảy điệu Samba, còn
ko gian xung quanh thì lại như tan biến hẳn đi.

Những nụ hôn với Khoa trước đây, thường là khi tạm biệt, khi ăn mừng
sinh nhật, khi bị bạn bè yêu cầu trong buổi tiệc… tất cả dường như chỉ
cho tôi cái cảm giác bình thường, như 1 thứ gia vị tất nhiên của tình
yêu mà ko cảm được, ko say được như lúc này. Thậm chí tôi chẳng nhớ nổi
nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là lúc nào nữa.

If we hold on together

I know our dreams will never die

Dreams see us through to forever

Where clouds roll by

For you and I …………………

“Có điện thoại kìa!”

Tôi giật mình mở mắt khi Di nhắc, ngượng đỏ cả mặt. Mơ màng quên luôn chuông điện thoại mình, vì cứ ngỡ như nhạc…phim. Chắc phải đổi ringtone bài khác. T__T

“Là Linh….” – Tôi nhìn số em nhấp nháy trên màn hình mà chưa dám
nghe. Di đột ngột giật máy và trả lời luôn trước sự ngỡ ngàng của tôi.

“Alo?”



Sau khoảnh khắc bị sốc trước hành động của Di, tôi vội đưa tay cố
đoạt lại điện thoại, nhưng hắn lại giơ lên cao khỏi tầm với của tôi và
chạy ra chỗ khác để tiếp tục nói với Li

nh gì đó rồi cúp luôn khi tôi còn chưa kịp đòi lại máy.

“#@%!%$##@&*”

“Lầm bầm gì vậy?”

“Ta…tại sao anh làm vậy?”

“Đã nói nếu em ko dám thì để anh mà”

“Anh nói gì với cô bé?”

“Thì bảo là anh chị đang ở bờ biển…”

“Rồi Linh nói sao??”

“Chúc 2 đứa mình vui vẻ^^”

“….”

Cái kiểu của Di kể cứ như hắn tin là Linh chúc bọn tôi vui vẻ thật vậy. Câu đấy rõ ràng là hờn dỗi trách móc rồi còn gì.

“Anh đưa em về khách sạn ngay đi!”

Trong khi tôi sốt ruột căng thẳng, Di quàng cánh tay qua vai tôi và
cười xoà – “Chẳng sao đâu. Nàng ko cần phải căng thẳng như vậy …”

“Sao anh biết là ko sao? Anh ko hiểu Linh đâu!” – Tôi xô Di ra và gắt với thái độ khá nghiêm trọng. Hắn nhìn tôi ko nói gì 1 lúc, rồi hạ
giọng.

“Được rồi. Thì về. Nhưng theo những gì anh nghĩ về Linh… cô bé ấy chẳng phải yếu đuối mỏng manh gì đâu…”

“???”

Di ko giải thích cho tôi thêm tại sao anh nghĩ như vậy, mà đi nhanh
ra chỗ xe máy và ra hiệu cho tôi lên xe. Từ chỗ bãi biển về đến khách
sạn, Di tiếp tục giữ im lặng và cứ hát khe khẽ 1 bài hát tiếng Anh nào
đó, tôi ko rõ, chỉ nghe được mấy câu.

Don’t give up on your faith

Love comes to those who believe it

And that’s the way it is……..

………

Xe vừa dừng ở cổng khách sạn, tôi đã chạy ào vào quên cả chào Di. Đến lúc qua khỏi cửa kính bên trong, tôi mới nhớ ra và quay lại.

“Anh về đi hen”

“Ừ. Vào đi. Anh đi cà phê 1 chút…có gì gọi nhé?”

Tôi gật đầu nhanh, đợi Di vọt xe đi thì vội vào quầy Reception hỏi xem Linh có rời khỏi phòng chưa.

“Bạn ấy mới vừa đi ra ngoài cách đây 5 phút chị ạ”



Nỗi bất an trong lòng tôi lớn dần khi tôi gọi mà Linh ko nghe máy.
Giữa nơi xa lạ thế này, em ko quen biết ai, liệu có thể đi đâu? Lại còn
trong tâm trạng như thế nữa.

“Linh mặc áo gì vậy em?” – Tôi hỏi cô bạn tiếp tân – “Và đi hướng nào? Xe ôm, taxi hay là đi bộ?”

“Áo đầm hoa 2 dây có khoác áo màu đen đó chị. Đi bộ thôi, hướng bên trái. À, bạn ấy có hỏi em đường ra biển…”

“Ra biển à? Em chỉ thế nào?”

“Ngay dọc đường Trần Phú là bờ biển mà chị. Em bảo bạn ấy cứ đi ra đó rồi tìm chỗ có lối thang xuống”

Cảm ơn em tiếp tân xong, tôi ra ngoài vẫy 1 anh xe ôm, bảo anh ta
chạy dọc đường Trần Phú thật chậm để tìm Linh. Nhưng việc này xem ra
chẳng đơn giản, vì suốt con đường dài mấy cây số, có đoạn lại đầy những
rặng cây dương, che khuất tầm mắt nhìn từ đường ra bờ biển.Tôi đành bảo
anh xe ôm thả xuống ở 1 khúc gần khách sạn, đi bộ xuống và căng mắt tìm 1 chiếc đầm hoa với áo khoác đen…

Mãi đến tận trưa, tôi vẫn ko thấy Linh đâu. Cố gọi em thêm lần nữa, chuông đổ được 3 tiếng thì có tín hiệu ngắt.

Linh từ chối cuộc gọi của tôi.

Chán nản và vô vọng, tôi bỏ điện thoại xuống cát và ngồi bệt giữa
trời nắng, thấy ong ong cả đầu. Dang nắng cả buổi cộng thêm chưa ăn gì,
mắt tôi hoa lên, người thì bủn rủn. Cảm thấy ko ổn, tôi đứng lên định
về, thì vừa đúng lúc Di gọi đến.

“Đang ở đâu đó?”

“Bờ biển, chỗ hồi sáng…”

“Sao lại ra đó làm gì vào giờ này?”

Giọng tôi thều thào muốn trả lời nhưng ko được, quang cảnh trước mặt
mờ dần và người thì lạnh toát. Chỉ vài giây, tôi buông điện thoại khuỵu
xuống.

….

May mà Di là dân ở đây và cũng đang ở gần nên hắn sớm tìm ra tôi chỉ
sau 5 phút hơn. Lúc này tôi gần như sẵn sàng nằm bẹp ra và ko thể đi đâu được nữa. Di phải để tôi ngồi dưới 1 tán cây rồi gọi nhờ Tú mang đến 2
cái bánh bao và 1 ly sữa loại take-away.

“Ăn đi. Đừng để bụng đói mà đi nắng nữa” – Hắn càm ràm, dứ nắm đấm vào mũi tôi.

“Sao tìm được em dễ vậy nhỉ?” – Tôi hút 1 ngụm sữa và cắn 1 miếng bánh. Ngon