
rất lớn.”
Rồi anh nhìn sang Lệ Chi:
“Cô và anh ấy định kết hôn à, có cần tôi cho vài lời khuyên?”
“Không, anh hiểu lầm rồi…”
Kỳ Phong ngắt lời cô gái:
“Đừng ngại, về lĩnh vực hôn nhân tôi cũng là chuyên gia.”
“Này anh!” – Giọng Quang Dương cất vang, vẻ khó chịu.
Anh chàng họ Lâm quay qua:
“Hả?” (^O^)
Sau một lúc kiềm chế, Quang Dương tiếp:
“Tôi không cần biết anh là ai, muốn gì. Từ nãy đến giờ, anh đã bám đuôi và nhiều lần chen ngang vào cuộc vui của chúng tôi. Những sự gặp gỡ này là vô tình hay cố ý tôi không bận tâm. Nhưng tôi mong, giả sử đây là
một trò đùa thì xin anh hãy kết thúc nó. Anh không thấy quá đáng khi làm vậy ư? Nếu anh còn tiếp tục, tôi buộc lòng sẽ gọi cảnh sát. Chào!”
Dứt lời, anh chàng nhà giàu nắm tay Lệ Chi rồi cả hai rời khỏi khu nhà cát.
“Này, thật ra thì tôi…”
Kỳ Phong nói với theo nhưng không kịp, hai người kia đã mất dạng. Anh chàng thở dài:
“Hình như mình hơi quá đà thì phải!” (+__+)
… Kỳ Phong lững thững bước chậm chạp, bàn chân chẳng rõ vì sao lại nặng nề như thế. Không muốn bám theo Quang Dương và Lệ Chi nữa, lúc này tâm
trạng anh buồn bã, sầu não lạ thường. Chính Kỳ Phong cũng chả rõ bản
thân đang làm gì, vì sao lại làm vậy.
“Hóa ra trò rình rập phá đám người khác chẳng hay ho gì. Về nhà thôi!” (*__*)
Kỳ Phong vừa đạp xe vừa nghĩ miên man đủ thứ. Mất cả buổi chiều làm
chuyện không đâu. Lúc nãy quả thật Lệ Chi, tên con lươn đều không vui,
cả mình cũng thế… Thật là, khi không bám đuôi người ta làm gì, phá đám
không thành còn bị người ta “cảnh cáo”, nhục thật! Nhưng mình thật không yên tâm khi để hai người họ đi chơi với nhau. Rắc rối quá! Chả biết
muốn cái gì nữa… Kỳ Phong cứ “bứt tóc bứt tai”, “la lối” lảm nhảm khiến
người đi đường kinh ngạc (o__O). Chính vì tâm trạng bất ổn, nên anh lạng tay lái, đâm xe vào cây đèn đường…
“Em uống nước đi, chắc anh ta không còn bám theo nữa đâu!” – Quang Dương đưa ly nước cho bạn gái.
“Vâng, cám ơn anh.” – Lệ Chi đón lấy, cười – “Người gì mà kỳ lạ, anh ta muốn trêu chúng ta thì phải.”
“Sao có nhiều người rảnh rang thế. Thôi đừng nghĩ ngợi làm chi, để anh
đi xem thử còn trò gì vui để hai ta chơi không!” – Quang Dương đứng dậy, bảo.
Thấy bóng dáng bạn trai đã khuất, bấy giờ Lệ Chi mới rút trong túi ra chiếc điện thoại di động. Màn hình đen thui, không hề có
một tin nhắn hay bất kỳ cuộc gọi nào.
“Lạ quá, đã 5 giờ chiều
rồi sao chẳng thấy Kỳ Phong gọi điện giục mình về nấu bữa tối, anh ấy
bận chuyện gì hay quên mất mình rồi?” – Lệ Chi chợt lắc đầu liên tục –
“Mà tự dưng nhớ đến Kỳ Phong làm gì, không bị anh ta giục về, còn mừng
nữa là…”
Tuy nói vậy nhưng Lệ Chi mong sẽ nhận được cuộc gọi
của anh chàng tóc bạch kim. Nhét điện thoại vào túi, con bé tiếp tục chờ Quang Dương. Chợt thấy một người lái xe đạp ngang qua, bất giác cô nàng cận cười thầm. Chả là nó nhớ lại sáng nay, cảnh Kỳ Phong ngồi trên
chiếc xe đạp nhỏ xíu chạy quanh sân.
Không biết sao lúc này,
Lệ Chi bỗng thấy nhớ nhớ anh chàng khó tính. Trong đầu cô gái hiện giờ,
toàn xuất hiện hình ảnh gương mặt Kỳ Phong lúc cười, lúc nói, lúc giận,
lúc hét lớn… cả khi anh cư xử dịu dàng với mình. Tâm trạng nó khó tả
quá.
Bỗng, mắt Lệ Chi sáng lên bởi thấy phía xa, một chàng
trai mặc áo đen, mái tóc màu bạch kim. Vui mừng toan cất tiếng gọi thì
người đó xoay lại nói chuyện với người đi bên cạnh, và khi trông rõ được gương mặt kia thì mí mắt nó chùng xuống, nỗi buồn len lỏi qua hàng mi.
Nghĩ gì lạ vậy, Kỳ Phong làm sao có mặt tại đây. Tự dưng ngay bây giờ,
Lệ Chi mong anh chàng họ Lâm ở bên cạnh, mong thấy được anh khó tính với mình và muốn…
Dòng suy nghĩ chợt vụt tắt do bàn tay ai đó
chạm khẽ lên vai Lệ Chi. Giật mình quay qua, bất ngờ con bé bắt gặp
gương mặt Quang Dương rất gần.
“Em suy nghĩ gì trông thẫn thờ thế?”
“Không, em đâu nghĩ gì…”
“Anh làm em giật mình à?”
Lệ Chi bối rối, gật khẽ:
“Ừm, mặt anh gần quá.”
Không nghe tiếng Quang Dương đáp lại, tự dưng, Lệ Chi thấy lúng túng.
Còn chưa hiểu diễn biến tiếp theo thì anh chàng nhà giàu nắm lấy bàn tay cô gái. Lệ Chi ngạc nhiên vì cái nhìn của anh rất lạ. Cùng lúc, người
con trai đó từ từ kề gương mặt lại gần cô nàng cận, gần hơn, gần hơn
nữa.
Lệ Chi hiểu hành động sắp diễn ra của Quang Dương là hôn
mình. Khi ấy, con bé chẳng phản ứng gì, tuy không thích nhưng nó cũng
nhẹ nhàng nhắm mắt lại, định bụng sẽ đón nhận nụ hôn kia.
Thế
rồi, mí mắt chỉ vừa khép, trong tích tắc, hình ảnh Kỳ Phong hôn Lệ Chi
lần ở Hội đột ngột xuất hiện… Tức thì, Lệ Chi mở mắt, đồng thời đẩy nhẹ
Quang Dương nhằm giữ anh dừng lại.
“Xin lỗi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.” – Lệ Chi khẽ quay đi, tránh né.
Đối diện, gương mặt Quang Dương phút chốc hơi thay đổi khi nhận được phản ứng như vậy từ cô gái.
“Không, là lỗi của anh. Anh khô