
ến băng ghế kia ngồi nhé.”
“Ừ, được đấy!”
Lỗ tai Kỳ Phong chợt nhiên to lên một cách lạ thường khi nghe câu trò
chuyện của hai người nào đó. Lập tức anh vớ lấy tờ báo, đưa lên qua đầu, vờ như xem tin tức.
Bóng hai người kia vừa đi ngang qua, Kỳ
Phong từ từ hạ tờ báo xuống ngó thử quả nhiên là Lệ Chi cùng với Quang
Dương. Cả hai ngồi xuống băn ghế phía xa, nói chuyện rất rôm rả, trông
vui vẻ lắm.
Kỳ Phong quan sát tỉ mỉ, mắt không rời đối tượng,
hiển nhiên là trong tâm trạng bực bội. Tại sao tên con lươn kia được
thoải mái trò chuyện thật sung sướng còn anh thì phải rình rình mò mò
thế này?
Bất chợt, mắt Kỳ Phong xếch lên, cái nhìn như tia
điện khi trông Quang Dương nắm tay Lệ Chi, nâng niu một cách nhẹ nhàng.
Chưa hết, anh chàng nhà giàu còn quàng tay lên vai cô gái kéo gần lại.
Về phía Lệ Chi, con bé không phản ứng gì trái lại còn cười cười ra vẻ
sướng mê.
Thấy tình hình ra vẻ khẩn cấp, Kỳ Phong liền kéo cái nón áo khoác lên trùm hết mái đầu nhằm che mái tóc dài màu bạch kim. Để kỹ hơn, anh thò tay lấy chiếc kính mát đen đeo vào. Về phần hóa trang
xem như ổn, tiếp anh chàng giữ trong tay tờ báo, bước ra khỏi lùm hoa,
tiến về phía băng ghế, nơi hai người nọ ngồi.
Đang tâm tình vui vẻ thì Lệ Chi, Quang Dương nghe một giọng nói vang lên:
“Xin lỗi hai cô cậu, tôi ngồi ở đây được chứ?”
Người đó vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ ở giữa Lệ Chi và Quang Dương. Ai
vô duyên thế nhỉ, không thấy người ta là một cặp sao? Có chứ! Người này
không những thấy mà còn biết rất rõ là đằng khác chỉ là vì chướng mắt
nên định bụng phá đám. Là Lâm Kỳ Phong chứ ai vô đây!
Lệ Chi lẫn Quang Dương đều nhìn nhau vẻ ái ngại. Chưa kịp để họ trả lời thì Kỳ Phong đã ngồi xuống, chen vào giữa cả hai.
“Ồ cám ơn nhé, cô cậu thật tốt bụng.”
Bất ngờ trước hành động “vô cùng có duyên” của người lạ, cặp tình nhân trẻ tỏ ra hơi “xúc động”.
“Hai người xem báo hôm nay chưa?”
Vờ bắt chuyện sau khi đã “chơi” trò chen ngang, Kỳ Phong thật ghê gớm.
“À, chúng tôi chưa xem.” – Quang Dương cười, vẻ lúng túng.
“Tiếc thế à?” – Kỳ Phong thở dài – “Báo đăng nhiều tin lắm, có cả việc
các cặp tình nhân hẹn trong công viên bị kẻ xấu cướp của rồi… cắt cổ
đấy!”
Trời ạ, chả biết anh chàng này đào đâu ra tin nóng hổi này nữa, dường như cố ý đe dọa hai người kia. (*__O)
Lệ Chi đảo mắt:
“Vậy ư, nhưng trường hợp đó rất ít khi xảy ra, vì họ hẹn hò nơi vắng vẻ lại vào buổi tối nên dễ gặp chuyện xui xẻo.”
Kỳ Phong vẫn tiếp tục:
“Chưa hẳn, ngay cả buổi sáng, ở nơi đông người vẫn xảy ra tình huống không may ấy.”
“Nói vậy thôi chứ ở chốn đông người chẳng kẻ xấu nào lại dám ra tay để
bị tóm!” – Quang Dương khẳng định lập luận của bạn gái là đúng.
“Hừ, bênh nhau ư?” – Kỳ Phong nhủ thầm, xong cất tiếng – “Dĩ nhiên,
chúng không dám ra tay trực tiếp mà ra tay thật thận trọng không ai nghi ngờ.”
“Ra tay thế nào?” – Lệ Chi nghiêng đầu.
“Này
nhé, hắn sẽ giả vờ là người vô tình đi ngang qua, sau đó làm như ngẫu
nhiên, hắn chen vào giữa cặp tình nhân, tiếp tục bắt chuyện hỏi han và
nhân lúc họ sơ hở sẽ ra tay chớp nhoáng. Đấy, xem như tiêu đời, chẳng
kịp kêu cứu!”
Kỳ Phong say sưa giảng giải mà chẳng hay những gì anh nói nãy giờ trông rất giống mình.
Thấy Lệ Chi lẫn Quang Dương giương mắt nhìn chằm chằm, Kỳ Phong ngạc nhiên:
“Sao, hai vị thấy khó hiểu chỗ nào?” (^O^)
“Không, chúng tôi hiểu…” – Hai người nọ đáp nhanh, đồng thời không giấu nổi vẻ bối rối.
“À tôi nhắc nhở thêm nhé.” – Anh chàng họ Lâm thỏ thẻ – “Những kẻ có ý
đồ xấu thường rất dễ nhận ra vì hắn ăn mặc vô cùng kỳ dị. Đa phần hắn
hay mặc mấy bộ áo đen kín mít, nhiều tên còn tài tình hơn, đeo cả kính
đen để che giấu…”
Kỳ Phong ngưng bặt vì hai người kia đã biến
đi đâu mất. Anh ngó dáo dác, chắc chưa hiểu ra vấn đề qua những lời nói
khi nãy của mình.
Bỗng phía xa xa, Kỳ Phong thấy một chiếc xe hơi màu đen, rất giống xe của Quang Dương, lăn bánh đi rất nhanh.
“Trời ạ…! Đi mà không báo gì cả!”
Anh chàng tóc bạch kim ném tờ báo lên rổ xe đạp, là xe của Lệ Chi, rồi mau chóng leo lên, phóng xe như bay ra đường.
Sáng nay tập đi xe còn ngã lên ngã xuống, giờ nhìn Kỳ Phong chạy cứ như người biết lái xe đạp từ rất lâu. Chưa kể xe đạp đuổi theo xe hơi là
chuyến hành trình đầy vất vả, ấy vậy mà anh vẫn bám theo kịp, còn sát
nút nữa mới ghê. Đúng thật, sức mạnh của “sự thù địch” lớn lao vô cùng!
Két! Kỳ Phong thắng xe, thở hổn hển. Dĩ nhiên, đạp xe một quãng đường
dài ba cây số không thở ra khói mới lạ. Anh đưa mắt nhìn lên bảnh hiệu
“Khu trò chơi”. Lệ Chi và Quang Dương lại đến đây.
.....
“Quang Dương, anh xem cái vòng quay ngựa này đẹp quá!”
Lệ Chi reo thích thú khi trước mặt hiện ra cái vòng quay ngựa đủ màu sắc, có cả các em nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với bố mẹ.
“Kiến trúc của vòng quay